Vân Chiêu quay đầu sang bên, né tránh hơi thở thơm tho của Tiền Đa Đa liên tục phả vào mặt mình, âm ấm, ngưa ngứa, kỳ thực đó chưa phải điểm chết người nhất, mà là chiếc áo dạ hành ép sát vào người, tôn lên đường cong chắc nịch và ưu mỹ của đồi ngực thiếu nữ, khiến tim y đập rộn ràng, cố gắng để giọng nói vẫn bình tĩnh: “ Mẹ hi vọng ta đi cứu viện Phùng Anh.”
Tiền Đa Đa lần nữa cười khanh khách, nhanh nhẹn chui vào vòng tay Vân Chiêu, dán toàn bộ thân hình thơm nức ngã vào ngực y, nhẹ vươn đôi tay ngọc quấn chặt lấy cổ , đối mắt đẹp mông lung, gò ngực xinh xắn không ngừng nhấp nhô, cặp môi hồng phả hương thơm dìu dịu: “ Về cơ bản chàng nên đi trợ giúp Phùng Anh, cái sơn trại cô ấy khổ công gây dựng bốn năm gặp phải đại đội nhân mã của Trương Bình Trung, không thể không rời sơn trại, một đám cô nhi quả phụ lang thang trong rừng sâu Quý Châu, không nói cũng biết chịu bao nhiêu khổ cực. Căn cơ của Vân thị về cơ bản là nền tảng Thích gia quân, đại thiếu gia chàng muốn làm chuyện lớn thì không thể thiếu sự ủng hộ của Phùng Anh.”
“ Nay con cháu thuộc Thích gia phân bố khắp thiên hạ, không thiếu người thống lĩnh binh mã, mặc dù bọn họ đã không đồng lòng với di cô Thích gia quân, nhưng một khi thiên hạ có biến, chàng phất cờ nổi lên, chàng nói những người muốn đi theo chàng, hay đi theo người khác?”
“ Chàng nói câu đó muốn ta ghen chứ gì? Cho chàng biết, không thể nào đâu, đời này ta sẽ không ghen vì bất kỳ nam nhân nào, ta nhìn thấy rất nhiều người ghen tuông rồi, bọn họ đều không có kết cục tốt. Chàng cứ yên tâm đi tìm Phùng Anh, ta thích chàng, không liên quan gì tới chuyện chàng thích Phùng Anh hay không, ta thích chàng là đủ.”
Nói xong những lời này, Tiền Đa Đa đặt khăn tay vào tay Vân Chiêu, cười thật xinh đẹp vẫy tay với y, như con linh miêu leo lên tường, vọt người một cái biến mất trong đêm đen, tựa hồ chưa từng xuất hiện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây