Hai người tiếp tục đi vào sâu trong rừng trúc, hắc y nhân khống chế xung quanh , không cho ai tới gần, đến gió cũng không thể đem lời hai người truyền ra ngoài.
Vân Chiêu mời Sử Khả Pháp làm quốc tướng không phải nói đùa, nhưng mà làm quốc tướng của Diêu thân vương ở Diêu Châu chứ không phải quốc tướng Đại Minh, ông già này trải qua sóng gió đã có giác ngộ, đã tới lúc dùng được rồi.
Sử Khả Pháp nghe Vân Chiêu giải thích đầu tuôi câu chuyện xong, vái một cái thật sâu: “ Bệ hạ mưu tính sâu xa, lấy Nam Dương làm thuẫn, bảo hộ bản địa Đại Minh, lão hủ khâm phục vô cùng, chỉ là phiên dậu Nam Dương có lâu dài hay không, phải xem bệ hạ an bài.”
Vân Chiêu hài lòng với thái độ phục tùng của Sử Khả Pháp, đây chính là thứ tốt hiếm hoi của phong kiến, nói: “ Tiên sinh có gì chỉ bảo trẫm.”
“ Bệ hạ hùng bá thiên hạ, cả đời đánh đâu thắng đó, với bản thân xưa nay luôn tự tin, nếu như lòng sinh lo lắng, vì sao không hướng thánh hiền cầu giải thoát?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây