Vân Hiển con đang định trút giận lên con cá mập không quen biết này, chợt nghe lão sư của mình nói thế, ngạc nhiên quên cả báo thù: “ Phụ hoàng ta nói, không phong vương mà”.
“ Mỗi thời mỗi khác, nhìn vấn đề phải nhìn xu thế phát triển của nó, ví như chuyện phong vương, song ta đoán chừng, tối đa chỉ có mạch đích hệ, không có khả năng mở rộng.” Khổng Tú nói thêm:” Sau khi phong vương, ngươi sẽ là người kế thừa thứ hai, chuyện này sẽ mang tới nhiều điều phức tạp, ngươi phải chuẩn bị tinh thần, chuyến đi này không chỉ để chơi thôi đâu.”
“ Không phong vương ta cũng là người kế thừa thứ hai, trừ khi ca ca ta có nhi tử, có điều ta biết huynh ấy, e tới giờ tư vị nữ nhân là gì cũng chẳng biết.”
“ Vậy phải xem ngươi có ý đó không?” Khổng Tú nhìn Vân Hiển nói đầy hàm ý:
Vân Hiển phất tay:” Đừng làm ta chệch đường, các ngươi theo ta, có thể lợi dụng thân phận của ta làm vài việc, nhưng chớ vượt giới hạn đỏ của phụ hoàng ta. Ta vốn có cơ hội trở thành người kế thừa thứ nhất, nhưng chính tay ta chôn vùi nó, tới giờ ta vẫn chẳng hề hối hận. Lần này tới Nam Dương, ta mang theo lời hỏi thăm của phụ hoàng ta tới Hàn tổng đốc, không có ý gì khác, điểm này cần nói rõ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây