Mùa xuân Đa Nhĩ Cổn chưa đợi băng tan đã lên đường bắc chinh, hắn vứt bỏ Hách Đồ A Lạp, vứt bỏ lăng tẩm Nỗ Nhĩ Cáp Xích , Hoàng Thai Cát, vứt bỏ đế quốc Mãn Thanh dùng sáu mươi năm thời gian, chiến tử bốn mươi vạn chiến sĩ, tổn thất trăm vạn người Kiến Châu mới gây dựng lên.
Dưới áp lực lớn của Lý Định Quốc, hắn bắt đầu di chuyển về phía bắc.
Đa Nhĩ Cổn là người cuối cùng rời khỏi Hách Đồ A Lạp, hắn đứng trên tòa thành cũ đó rất lâu, bên cạnh hắn có một thiếu niên, cũng đang nhìn về phương nam.
“ Nhớ lại năm xưa, trận Tát Nhĩ Hử, Đại Minh cường đại bị đánh bại, mạnh mẽ như Tôn Thừa Tông, Hùng Đình Bật, Viên Sùng Hoán, Hồng Thừa Trù đều bại dưới tay Đại Thanh ta. “ Hoàng đế trẻ Phúc Lâm mặt lạnh tanh nói: “ Hoàng thúc, vì sao lần này chúng ta không kiên quyết khác cự mà phải rời Liêu Đông, bỏ đi tất cả.”
Đa Nhĩ Cổn đứng bên thở dài: “ Phúc Lâm, có biết Đại Minh bây giờ khác gì trước kia không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây