Quân báo thì Vân Chiêu tất nhiên phải biết trước tướng quốc phủ, ở chuyện này y có cái nhìn khác, nên rất bình thản: “ Trẫm đang đợi cuộc phản loạn này đây, sự thống trị của chúng ta ở Thục chưa triệt để, trước kia chúng ta vào Thục do tình trạng địch ta lẫn lộn, chúng ta không thể ra tay quyết liệt như ở nơi khác. Người nơi đó lại tưởng chúng ta không dám mạnh tay, dẫn tới kết quả là quan viên của chúng ta ở một số nơi chính lệnh đưa ra không được thuận lợi. Thế nên trẫm đợi đám người đó biến thành bạo dân, khiến toàn bộ vấn đề bộc phát ra, trẫm xử lý một thể. Chúng không tạo phản trẫm mới bất an, giờ tạo phản thì trẫm yêu lòng. Nhân cơ hội này xem ở Thục ai là thuận dân của trẫm, ai có dã tâm.”
Trương Quốc Trụ hít sâu một hơi:” Bệ hạ, không đơn giản vậy đâu, chuyện liên quan tới Mã Tường Lân, Tần Dực Minh, hai người này đều là mãnh tướng hiếm có của Đại Minh, thêm vào uy vọng của Tần tướng quân bao năm ở Thục, một khi khởi sự ắt tạo thành thế lửa cháy đồng hoang.”
Vân Chiêu xua tay:” Ngươi sợ các nơi khác nhân cơ hội trỗi dậy? Ha ha ha, chớ coi thường quan viên chúng ta, hai năm qua vào Thục, tích cực sửa đổi hành chính, vỗ về bách tính, cải cách ruộng đất, đều được lòng người.”
“ Mã Tường Lân, Tần Dực Minh phản loạn là vì không chịu nổi chính sách ruộng đất của chúng ta khiến chúng thiệt hại, đây là hành vi tư lợi của bọn chúng, muốn bắt quan viên của chúng ta, uy hiếp chúng ta.”
“ Bách tính là người được lợi, có trợ cấp, có đất đai, ai đi theo chúng để mất quyền lợi của mình, nên cuộc bạo loạn này sẽ dẹp nhanh thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây