Trong đường hẻm bụi đất tung bay, đột nhiên vang lên tiếng kiếm reo thê lương!
Sóng lớn gạch đá chưa rơi xuống đất, bị từ trong đó đâm ra một lỗ thủng!
Mà phía trước nhất của vòng xoáy, là tàn ảnh áo bào trắng cùng một điểm hàn mang!
Trần Nguyên vừa nghe thấy âm thanh, hàn mang đã xuyên qua đường hẻm, đâm vào lưng xuyên qua ngực mà ra!
Phập ——
Hạt máu bắn tung tóe rơi xuống mặt đất.
Bước chân Trần Nguyên im bặt mà dừng, cúi đầu nhìn thân Mặc Thanh kiếm xuyên qua ngực, đáy mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Bốn giây rưỡi. Có chút đánh giá cao các ngươi.”
Tạ Tẫn Hoan cầm kiếm đứng sau lưng, vừa nói vừa nâng Thiên Cương giản lên.
Bộp ~
Nửa thân thể yêu tăng rơi xuống trước, đập lên mái hiên.
Túi tiền bị đánh bay, vững vàng treo trên đỉnh Thiên Cương giản!
Không dùng Thiên Cương giản phân thây Trần Nguyên, không phải Tạ Tẫn Hoan lòng dạ đàn bà, mà là giết xong không tiện giải thích, để lại cho Dương bộ đầu một người sống làm lễ gặp mặt.
Phát hiện võ nghệ của mình quả thực cao thái quá, Tạ Tẫn Hoan cũng không thiếu nghi hoặc, bèn hỏi:
“Hai chiêu vừa rồi, gọi là 'Hắc Long Chàng Trụ, Cuồng Long Tảo Vĩ', xuất từ Ngân Long Bát Thức, ngươi đã nghe nói chưa?”
Trần Nguyên đứng thẳng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch không dám nhúc nhích, trong đáy mắt kinh hãi mang theo nghi hoặc thật sâu.
Hắc Long đụng cột? Chưa từng nghe nói qua nha...
Dâm Long Bát Thức...
Sao lại có môn phái lấy cái tên này...
Chẳng lẽ là người trong Yêu đạo...
...
Trần Nguyên còn chưa kịp trả lời, đường hẻm đá đã yên tĩnh lại bỗng nhiên truyền ra tiếng xé gió!
Vút ——
Tạ Tẫn Hoan nhíu mày, phát hiện thanh thế lần này mạnh hơn ba người, không chút do dự liền đánh một đòn về phía mũi nhọn đang áp sát...
...
Trong khoảnh khắc trước.
Lệnh Hồ Thanh Mặc mò từ bên ngoài phường tới, đi được nửa đường thì phát hiện trong kho hàng xuất hiện tiếng động lạ, tiếp theo nửa thân thể, liền từ phía trên kho hàng cao hai trượng bay ra, mang theo máu tươi đầy trời, phía dưới đường hẻm cũng phun ra cát bay sương máu!
Lệnh Hồ Thanh Mặc kinh hãi, biết trong đường hẻm có cường địch, lập tức lách mình vượt qua kho lớn.
Kết quả đập vào mắt liền nhìn thấy một bóng người áo trắng, cầm kiếm đâm vào sau lưng một đạo nhân!
Phát hiện đạo hữu bị tàn sát, Lệnh Hồ Thanh Mặc không cần nghĩ ngợi rút kiếm lao tới muốn ngăn lại, nhưng không ngờ bạch y hãn phỉ tàn sát bừa bãi trong ngõ, thực lực tương đối đáng sợ, phát hiện không đúng thân hình chưa động, Hàn Quang Giản đã trở tay chém tới, trong nháy mắt mang theo một con rồng vàng cuốn theo cát bay đá vụn!
Ầm ầm ——
Lệnh Hồ Thanh Mặc sởn cả tóc gáy, không chút do dự dừng lại bay ngược về sau, nhưng khoảng cách hai bên đã quá gần, mũi giản vẫn sượt qua ngực.
Rắc rắc ——
Áo giáp tinh xảo của Đan Vương phủ, lực phòng hộ quả thực ngạo nhân, nhưng cũng không phải là không thể phá vỡ.
Mũi giản lực bộc phát kinh người quét trên giáp ngực Mặc Thanh, giáp phiến tinh mịn như vảy cá trong nháy mắt rạn nứt!
Dư âm khí kình rót vào phế phủ, Lệnh Hồ Thanh Mặc cảm thấy lồng ngực chấn động mạnh, cả người lập tức bay ra ngoài, sau đó bay ngang mấy trượng mới ngã xuống đất, lăn mấy vòng.
Bịch, Bịch ——
Rầm rầm...
Theo bóng người trượt dừng, đường hẻm hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sau một kích của Tạ Tẫn Hoan, đã rút Chính Luân Kiếm ra, chuẩn bị quay người bồi đao.
Nhưng vừa nhìn sang, mới phát hiện người nằm trên mặt đất lại là một võ sĩ giáp đen.
Tàng trữ giáp trụ là trọng tội, dám ở Đan Dương thành mặc áo giáp chạy khắp nơi, không phải Kinh Triệu phủ vệ thú quân, chính là thân vệ Đan Vương, giết đồng nghĩa với hành thích mưu phản, chém ngay lập tức!
“Ta kháo?”
Tạ Tẫn Hoan vừa rồi thủy chung không gợn sóng, giờ phút này lại bị giật nảy mình:
“Ơ? Huynh đệ! Thật ngại quá, ngươi đừng chết nhé!”
Tạ Tẫn Hoan vội vàng lách mình tới gần, cố gắng cứu vãn một chút, kết quả phát hiện chất liệu của áo giáp tương đối tốt, áo giáp bị rách nhưng chưa hoàn toàn bị đánh nát.
Nhưng giản chính là Phá Giáp Khí, nội thương đủ để đánh chết người, người này không hề có động tĩnh rõ ràng là ngất đi.
Tạ Tẫn Hoan cách áo giáp cũng không có cách nào phán đoán thương thế, đang định tháo mặt nạ xuống nhìn khí sắc, xa xa liền truyền đến một tiếng quát lớn lôi đình:
“Tặc tử to gan! Buông Lệnh Hồ đại nhân ra!”
Rắc rắc rắc...
Tiếng rút đao vang lên.
Giương mắt nhìn lên, có thể thấy năm tên quan sai xuất hiện ở đầu hẻm, tay cầm quan đao như lâm đại địch, phía sau hai gã sai dịch càng là móc ra 'Phá Khí Nỗ', luống cuống tay chân lên dây cung.
Chỉ với đám tép riu này, giết nhiều nhất là năm giây.
Nhưng Tạ Tẫn Hoan cũng không phải hãn phỉ, giết quan sai cha hắn cũng không bảo vệ được hắn, vội vàng vứt bỏ binh khí giơ hai tay lên:
“Hiểu lầm hiểu lầm! Người một nhà!”
“Cúc cu!”
Than Cầu đã rơi xuống trước mặt, thấy thế cũng nâng cánh nhỏ lên!
Dương Đại Bưu nhìn thấy Lệnh Hồ Thanh Mặc không rõ sống chết, hồn đã sợ mất một nửa, đã chuẩn bị rút đao liều mạng, như vậy ít nhất cũng được coi là liệt sĩ, sau này sẽ không bị quận chúa điện hạ và Tử Huy Sơn giết chết.