Đông ——
Đông ——
Ánh dương vừa ló dạng, vầng thái dương tỏa xuống thành trì phồn hoa kéo dài đến tận chân trời, hàng vạn cư dân lục tục ra khỏi nhà. Khúc Đạt Đán Sanh Ca trong Vũ Uy lâu vừa mới ngưng bặt, nơi đầu đường cuối ngõ lại vang lên âm thanh náo nhiệt của phố xá.
Trong ngõ Thanh Tuyền, ánh bình minh rọi vào sân viện, mấy đóa cúc dại lặng lẽ bung nở bên ngoài thư phòng, nhụy cúc mịn màng tụ lại ở giữa, sắc màu từ nhạt chuyển sang đậm, lộ ra những lỗ nhỏ cỡ hạt lạc, mơn mởn ướt át, đẹp đến nao lòng.
Tạ Tẫn Hoan khoác áo bào trắng muốt bước ra khỏi phòng, hít sâu một hơi căng lồng ngực, sau khi đưa mắt nhìn quanh nơi ở mới vài lượt, liền dắt theo Than Cầu bước ra ngoài.
Ngõ Thanh Tuyền có khá nhiều người thuê trọ, phần lớn là thương gia giàu có từ bên ngoài Đào Tiên phường đến, hoặc là các vị sư trưởng đang giảng dạy tại Đan Dương Học Cung. Ra ngoài đều có xe ngựa, tùy tùng, y phục không sang thì giàu, bởi vậy, họ đều tò mò về người mới đến thuê trọ này.
Tạ Tẫn Hoan từ nhỏ cái gì cũng học, lại chú trọng đến dáng vẻ và cách ăn nói, khí chất quả thực không tệ, nhưng trên người chỉ còn lại hơn hai mươi lượng bạc, hơn nữa lại là bạc ăn cướp, quả thực có chút “của không xứng với người“.
Dạ Hồng Tuyền nói rất đúng, mọi vấn đề đều bắt nguồn từ việc thực lực chưa đủ.
Muốn nâng cao thực lực thì cần đan dược, mà đan dược thì phải tốn bạc.
Trước kia Tạ Tẫn Hoan đều “một lòng theo cha”, ba năm nay làm thế nào để kiếm sống cũng quên mất rồi, nghĩ ngợi một hồi bèn quay đầu nhìn Than Cầu:
“Cầu Cầu, ba năm nay ta làm gì để kiếm bạc?”
“Chíp chíp?”
Than Cầu ngồi trên vai hắn, cố gắng hồi tưởng lại một chút, rồi giơ cánh lên, quẹt vào cổ Tạ Tẫn Hoan, ý nói là – giết người cướp của!
Hả?
Tạ Tẫn Hoan cảm thấy mình hẳn là một hiệp sĩ, có chăng chỉ là hơi ham mê cái đẹp một chút, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện bại hoại đạo đức như vậy, nhưng dáng vẻ của Than Cầu không giống như đang nói đùa, đành phải hỏi:
“Có cách nào đường hoàng hơn một chút không, không cần phải giết người?”
Than Cầu ngẫm nghĩ một lát, dùng cánh đập vào mặt Tạ Tẫn Hoan, sau đó chìa móng vuốt ra:
“Grào!”
Giọng điệu hung dữ, rõ ràng là đang uy hiếp tống tiền!
Tạ Tẫn Hoan há hốc miệng, thầm nghĩ: Trời đất, chẳng lẽ ba năm nay ta là một tên đại đạo giang hồ mai danh ẩn tích sao?
Thảo nào hôm qua gặp phải bọn cướp, thủ pháp giật túi tiền lại thành thạo như nước chảy mây trôi đến vậy...
Hắn còn muốn hỏi thêm, nhưng trong đầu bỗng truyền đến một cơn choáng váng, sau đó, từ phía sau lưng hắn hiện ra một bóng ma nữ áo đỏ, vác theo chiếc ô nhỏ, cười duyên trêu ghẹo:
“Ôi chao~ Tốt nhất là ngươi đừng nên hỏi, kẻo lại khui ra hết những chuyện xấu xa trước kia, làm hỏng đạo tâm của mình. Chi bằng giống như tỷ tỷ đây này, quên hết quá khứ, làm lại cuộc đời chẳng phải tốt hơn sao.”
Tạ Tẫn Hoan phát hiện bóng ma áo đỏ xuất hiện, nhưng âm thanh xung quanh vẫn không hề biến mất, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy người đi lại trong ngõ, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Sau khi xác định những người khác không nhìn thấy ảo giác do hắn tạo ra, hắn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm:
“Than Cầu còn nhỏ dại, ta chắc chắn là đang hành hiệp trượng nghĩa, tiện tay tịch thu những của cải phi pháp.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Than Cầu đang xù lông vì sợ hãi:
“Mấy năm nay cha ta có ở gần đây không?”
Than Cầu cảm thấy xung quanh có thứ gì đó không sạch sẽ, nhưng nghe thấy câu hỏi, nó vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
Không biết?
Tạ Tẫn Hoan thấy không hỏi ra được gì cụ thể, cũng không làm khó a hoàn thân cận chỉ biết ăn của mình nữa, để cho bóng ma áo đỏ biến mất, rồi đi ra ngoài ngõ.
Đầu ngõ chính là đường lớn, việc ăn uống rất thuận tiện, trong đó còn có một quán canh thịt dê, lá cờ đã ố vàng không còn nhìn rõ chữ viết, chiếc nồi sắt lớn ở cửa bốc hơi nghi ngút, dưới mái hiên bên trong đã chật kín chỗ, thực khách phần lớn là sai dịch, nha lại mặc quan phục.
Mà Dương Đại Bưu dậy sớm để đi làm, thậm chí cả Huyện úy Dương Thao, đang ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn nhỏ bên ngoài quán, trước mặt bày sáu chiếc bát không, trong rổ còn có ba chiếc bánh bao chay, vừa ăn uống thỏa thích, vừa nói:
“Khám nghiệm tử thi cả một đêm, các vị tiền bối của Đan Vương các vẫn không nhìn ra được manh mối gì, xem ra đầu mối này lại đứt rồi...”
“Nếu yêu tặc dễ tìm như vậy, thì còn cần đến những nha sai như chúng ta làm gì.”
“Hả? Tẫn Hoan, dậy rồi à?”
“Vâng. Dương bá phụ, chào buổi sáng.”
Tạ Tẫn Hoan đi tới trước mặt, trước tiên hành lễ với Dương Thao, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh:
“Dương đại ca, tối qua huynh về lúc nào vậy? Đệ còn định chào hỏi một tiếng, đợi đến nửa đêm vẫn không thấy huynh về, nên đệ đi ngủ trước.”
“Haizz, đừng nhắc nữa.”
Dương Đại Bưu bóc tỏi cho đỡ ngán, mặt mày ủ rũ:
“Tối qua phải đối diện với cái xác thối rữa kia... Thôi, đang ăn cơm không nói chuyện này nữa. Khó khăn lắm mới làm đến nửa đêm, định bụng trở về, ai ngờ, Vương phủ bên kia lại có tin tức.”