Nữ tử tên là Lâm Uyển Nghi, không phải là học sinh của Đan Dương Học Cung, mà là đại tiểu thư của thế gia ngự y ở kinh thành, hiện tại đảm nhiệm vai trò trưởng bối của học sinh, cùng vãn bối Lâm Tử Tô học tập ở Học Cung.
Phát hiện Tử Tô nhìn xung quanh, thoạt nhìn lại muốn chạy ra ngoài chơi, Lâm Uyển Nghi lời nói thấm thía dặn dò:
“Tử Tô, học ở Học Cung, phải chú trọng học nghiệp, đừng cả ngày chạy loạn ra bên ngoài. Bây giờ bên ngoài không yên ổn, thành Đan Dương đều xuất hiện tung tích yêu nhân, lỡ như gặp phải kẻ xấu, âm thầm bắt ngươi đi, coi ngươi là lô đỉnh...”
Lâm Tử Tô tuổi mười sáu, ăn mặc giống tiểu thư khuê các nhã nhặn, nhưng tính cách có chút nghịch ngợm, nghe tiếng quay đầu, đánh giá ở trên người Lâm Uyển Nghi:
“Kẻ xấu bắt ta choai choai đại nha đầu có tác dụng gì? Theo ta thấy, tiểu di nên lo lắng cho mình. Ngài chính là một cành hoa kinh thành, cặp mông trắng này, một cô nương như ta nhìn cũng muốn bóp hai cái...”
“Tử Tô!”
Lâm Uyển Nghi bày ra bộ dáng nghiêm túc, ý đồ trấn áp nha đầu chết tiệt không biết lớn nhỏ này.
Nhưng không ngờ còn chưa kịp thuyết giáo, xe ngựa đột nhiên tăng tốc xóc nảy, lắc lư hai người một cái lảo đảo, bên ngoài cũng truyền đến tiếng liệt mã hí dài cùng tiếng kêu sợ hãi:
“Hí —— “
“Mau tránh ra...”
Lộc cộc lộc cộc...
Lâm Uyển Nghi nhanh chóng ổn định thân hình, nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy hai con tuấn mã khoẻ mạnh, chẳng biết tại sao bị kinh sợ, húc văng xa phu đang cố gắng kéo dây cương, trực tiếp lao về phía nội hà.
Trong lòng nàng hơi kinh hãi, vội vàng thoát ra khỏi thùng xe, nắm lấy dây cương đang lơ lửng, nhưng hai con ngựa lại giống như ma quỷ, bốn vó bay múa, trong nháy mắt hất tung quầy hàng bên đường.
Ầm ầm ~
Rầm rầm...
Lâm Uyển Nghi thấy không thể ghìm cương ngựa, lúc này liền muốn ôm Tử Tô phi thân rời khỏi xe ngựa, nhưng vừa mới bắt lấy cổ tay Tử Tô, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến:
Vù ~
Một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, lách mình tới gần.
Tiếp theo bên hông xiết chặt, trời đất quay cuồng, cả người được ôm lên.
?!
Lâm Uyển Nghi không kịp đề phòng, nhanh chóng bắt lấy cánh tay người tới, đập vào mắt lại là đèn đuốc xoay tròn, cùng với một gương mặt nam tử có chút trẻ tuổi.
Nam tử mặc cẩm bào màu trắng, tướng mạo tuấn lãng ánh mặt trời, chính khí lẫm liệt, nhìn cách ăn mặc giống như là công tử nhà giàu, nhưng cặp mắt kia rất đặc biệt.
Thoáng nhìn qua, nàng phát hiện cặp mắt gần trong gang tấc kia, giống như hàn tuyền trăng lạnh, mặc dù không có nhiệt độ gì, nhưng cũng không mất đi sự mềm mại của nước, vẻ đẹp của trăng.
Lâm Uyển Nghi không hiểu một người trẻ tuổi, khí thái sao có thể thoát tục như thế.
Nàng hiển nhiên cũng sẽ không ngờ tới, trên đời còn có kẻ nhàn rỗi vô lương tâm, có thể vì muốn cạnh tranh với dân bản địa, từ ba tuổi bắt đầu khổ luyện hình thể, kiên trì không ngừng suốt mười mấy năm!
Vì thế đột nhiên nhìn thấy nam thần hệ cấm dục như vậy, nàng liền ngây người một chút.
Đạp ~
Rất nhanh, ba người bay một vòng trên không, vững vàng đáp xuống dưới mái hiên.
Ầm ầm ——
Xe ngựa mất khống chế, lao xuống sông phát ra tiếng nổ ầm ầm, kinh động dân chúng xung quanh:
“Mẹ ơi...”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
...
Quan sai tuần tra hai bên bờ sông cũng nhanh chóng chạy về phía nơi xe ngựa rơi xuống.
Tạ Tẫn Hoan đáp xuống mái hiên quán rượu, nhìn về phía nữ tử váy xanh trong ngực, vốn định quan tâm hai câu, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp.
Nữ tử váy xanh, bất luận tướng mạo hay dáng người, đều xứng danh tuyệt sắc nhân gian, lại đeo một bộ “kính mắt“.
Kính mắt gọng vàng chế tác tinh xảo, không thua kém công nghệ hiện đại, Tạ Tẫn Hoan trước kia ở kinh thành từng thấy qua vật này, nhưng đều là lão đầu ở học đường tư thục đeo.
Nữ tử váy xanh này có chút căn cơ tu luyện, theo lẽ thường không thể cận thị, hơn nữa da thịt dưới váy áo có vẻ hơi lạnh lẽo, tựa hồ không bình thường...
Nhưng đáng tiếc, hắn còn chưa kịp cẩn thận nghiên cứu, Kính Nương váy xanh đã phản ứng lại, sắc mặt hơi ửng đỏ thoát khỏi vòng tay, khom người thi lễ:
“Đa tạ công tử cứu giúp.”
Lâm Tử Tô quay đầu phát hiện công tử tuấn tú khí thế cao tới một trượng tám, cũng vội vàng chắp tay thi lễ:
“Tiểu nữ Lâm Tử Tô, biệt hiệu 'Độc Thủ Dược Nương', dám hỏi công tử là?”
Dược Nương?
Tạ Tẫn Hoan nhìn về phía tiểu cô nương linh khí bức người bên cạnh, thấy nàng không có yết hầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm:
“Tạ Tẫn Hoan, hân hạnh gặp mặt.”
Lâm Tử Tô đang muốn đáp tạ, dư quang chợt phát hiện một con ưng lớn toàn thân đen như mực, từ trên nóc nhà bay xuống, đậu trên vai Tạ Tẫn Hoan, ngậm cổ áo kéo ra ngoài.
“Oa ~ Ưng đen quá! Đây là của công tử sao?”
“Ừ, tên là Than Cầu...”
Tạ Tẫn Hoan đẩy Than Cầu, muốn bảo nô tỳ thân cận đừng quấy rối.
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện Than Cầu không ổn, dáng vẻ rất hoảng hốt, một mực kéo hắn ra ngoài.
Cẩn thận nhớ lại, vừa rồi xe ngựa đột nhiên mất khống chế khá là đột ngột, hắn chỉ lo cứu người, cũng không chú ý tới điểm này.
Còn có giữa trưa không hiểu sao nghe được tiếng “Đợi chút” kia, sau đó Than Cầu bỗng nhiên xù lông, đâm vào ổ phỉ...
Chẳng lẽ bên cạnh có thứ dơ bẩn?!
Ý thức được không ổn, Tạ Tẫn Hoan lạnh cả người, không dám ở lâu, xoay người đi ra ngoài:
“Còn có việc, xin cáo từ trước.”
“Hả?”
Lâm Uyển Nghi đang quan sát tình huống xe ngựa rơi xuống nước, lời còn chưa kịp nói hai câu, liền phát hiện đối phương muốn đi, vội vàng nói:
“Công tử ra tay giải vây, thiếp thân còn chưa kịp đáp tạ, nếu công tử rảnh rỗi, có thể đến y quán Lâm gia... Đến...”
Lời còn chưa dứt, một người một chim đã biến mất ở đầu hẻm, không còn đáp lại.
Lâm Uyển Nghi đầy mắt mờ mịt.
Lâm Tử Tô cũng không ngờ tới lại có nam nhân không thèm để ý tới dì nhỏ của mình, nhìn về hướng Tạ Tẫn Hoan biến mất, dò hỏi:
“Công tử này thật cao lãnh nha, tiểu di, hắn là ai?”
“Khí độ bất phàm, hẳn là vương công tử đệ từ kinh thành tới.”
“Ồ...”