Minh Long

Chương 11: Có thứ dơ bẩn! (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đan Vương cùng hoàng đế đương triều là huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra, quan hệ rất gần gũi, đãi ngộ cao quý, thực ấp vạn hộ, trong các vương đứng đầu, còn đảm nhiệm chức Đan Châu Mục, nắm giữ quyền lực quân chính một châu.

Cơ cấu nha môn như huyện nha, phủ vệ, Đan Dương Học Cung vân vân, đều tập trung ở xung quanh vương phủ.

Theo bóng đêm dần dần dày đặc, Đan Dương Thành biến thành biển đèn mênh mông, hai bên bờ sông nội thành, cao lầu san sát.

Tạ Tẫn Hoan đưa lưng về phía trăng sáng, ngồi một mình trên nóc nhà bên sông, trong tửu quán phía dưới, có người kể chuyện, đang kể chuyện kỳ văn điển cố:

“Nam Cung tiên tử, chính là đệ nhất tuyệt sắc của Đạo môn, có thơ rằng: Ngọc cơ băng cốt xuất Dao đài, quốc sắc khuynh thành tuyệt đại tài, tự thị thiên công thi thải bút, nhân gian na đắc thử hoa khai...

“Nhân gian phú quý hoa như thế, sao có thể so sánh với yêu nữ Vu giáo kia, tự ti mặc cảm, sinh lòng ghen tỵ, hạ 'Tình Cổ' cho Nam Cung tiên tử...”

Câu chuyện kể về Nam Cung Diệp, chưởng môn đương thời của Tử Huy Sơn.

Môn phái Tử Huy Sơn nằm ở ngoài thành Đan Dương, truyền thừa hơn sáu trăm năm, đặt ở Đại Càn cũng được coi là danh môn đỉnh lưu, Tê Hà chân nhân chính là chưởng môn đời trước của Tử Huy Sơn.

Nam Cung Diệp là đồ đệ của Tê Hà chân nhân, không chỉ có đạo pháp cao thâm, kiếm pháp còn đứng đầu Đan Châu, xem như là tình nương trong mộng của Tạ Tẫn Hoan khi còn nhỏ.

Nhưng mà giờ này khắc này, Tạ Tẫn Hoan đã không còn tâm tư nghĩ đến những chuyện này nữa.

Đột nhiên nhận được tin tức lão cha hi sinh vì nhiệm vụ, hiển nhiên là một tin dữ, hắn không tin lão nhân cứ như vậy không còn nữa, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng.

Nhưng rõ ràng, hiện tại hắn căn bản không thể rời đi.

Chuyện này cũng thôi đi, triều đình còn chú ý tới yêu khí của Tử Huy Sơn, hắn tham dự toàn bộ quá trình, lại bị mất trí nhớ, bị phát hiện chính là có miệng cũng không thể giải thích, mạng cũng có thể mất ở đây.

Tạ Tẫn Hoan trước mắt vẫn là người vô tội, nếu mất tích, sẽ trở thành nghi phạm trọng đại, còn liên lụy đến Dương Đại Bưu bảo lãnh hắn, vì thế dù nguy hiểm lớn hơn nữa, vẫn phải thành thật ở lại Đan Dương.

Than Cầu ăn uống no đủ, lúc này lại hoạt bát lên, đậu trên nóc nhà nhìn pháo hoa xa xa, còn ngậm tay áo Tạ Tẫn Hoan kéo mạnh, hiển nhiên muốn Tạ Tẫn Hoan mang theo đi dạo khắp nơi.

Nhưng Tạ Tẫn Hoan đã nói ở lại gần nhà Dương Đại Bưu, mới phát hiện khách điếm xung quanh vương phủ có giá quá đắt đỏ, vì vậy tìm một người môi giới, chuẩn bị thuê một gian phòng đơn ngắn hạn, lúc này đang chờ hồi âm.

Trong lúc âm thầm đánh giá, người môi giới chưa quay về, Tạ Tẫn Hoan nhìn thấy ở đầu phố Văn Thành, có một đám nam nữ trẻ tuổi mặc áo xanh đi ra, đều cõng hòm sách hòm thuốc, trong đó còn có không ít xa giá xa hoa, thoạt nhìn là Đan Dương Học Cung tan học.

Đan Dương Học Cung xem như là quốc lập đại học, chỉ đứng sau Quốc Tử Giám ở Lạc Kinh, trong đó có ba viện 'Sùng Văn, Võ Bị, Đan Y', đại khái có thể hiểu là 'Văn Khoa, Khoa Học Kỹ Thuật, Y Khoa'.

Tạ Tẫn Hoan trước kia cái gì cũng học, còn từng muốn thi vào trường cao đẳng này làm giáo thảo, nhưng đáng tiếc còn chưa đến tuổi nhập học, lão cha đã bị điều đi Lĩnh Nam.

Lúc này nhìn thấy học sinh trong đó, Tạ Tẫn Hoan tò mò quan sát vài lần, còn chưa nhìn được bao lâu, liền phát hiện Than Cầu đang lắc lư bên cạnh, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Chính Luân Kiếm:

“Cúc chí?”

Tạ Tẫn Hoan tưởng rằng trên Chính Luân Kiếm có con trùng nhỏ bò lên, nhưng cầm lên kiểm tra, vẫn chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, ngược lại trên mặt đường phía dưới, đột nhiên vang lên tiếng liệt mã hí dài:

“Hí —— “

Lộc cộc lộc cộc...

...

----

Ven sông phố dài đèn đuốc sáng trưng, vô số học sinh từ phố Văn Thành nối đuôi nhau đi ra, tản vào các ngõ phố xung quanh.

Trong đó có một chiếc xe ngựa treo biển gỗ chữ “Lâm”, đi chầm chậm trên đường phố, cửa sổ xe mở ra, lộ ra một gương mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ có khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, váy lụa màu xanh trà giống như xuân giang sơn thủy, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn ra xa bên đường, tò mò lắng nghe lời đồn phố phường:

“Đông Thương phường xảy ra đại loạn, nghe nói chết mười mấy người...”

“Cả con phố đều bị phong tỏa...”

...

Bên trong xe ngựa khá rộng rãi, ngoại trừ ghế giường mềm, bên cửa sổ còn đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ lê vàng, trên có giấy và bút mực, một nữ tử váy xanh đang cầm bút viết.

Nữ tử dáng người cao gầy, eo nhỏ nhắn, vạt áo đầy đặn được váy mềm bao bọc, ở phía sau lưng tạo thành đường cong đẫy đà như mật đào.

Về phần gương mặt, không trang điểm, mới nhìn thanh nhã, nhưng đôi mày ngài phối hợp với cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhìn kỹ lại mang theo ba phần xinh đẹp nội mị, giống như mẫu đơn lặng lẽ nở rộ trong mây mù.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)