“Cô, cô thật sự là...”
Thư Thư sắp khóc đến nơi, gật đầu lia lịa: “Ừ ừ, đúng rồi con trai, mẹ là mẹ con đây!”
…
Trong một góc yên tĩnh của công viên.
“Ý mẹ là, sau khi chết, mẹ mở mắt ra thì thấy mình đang ở cổng trường cấp ba, hơn nữa, còn là với dáng vẻ 18 tuổi?”
Thư Lệnh Thần tóm tắt lại những gì Thư Thư nói.
“Đúng vậy.”
Thư Lệnh Thần cảm thấy chuyện này quá khó tin, nhưng nhìn người mẹ đã rời xa mình từ lâu, nay lại xuất hiện trước mắt, hốc mắt cậu không nhịn được, dần dần cay xè.
“Mẹ...?”
Thư Thư vốn định ôm con trai một cái thật chặt, nhưng mái tóc “tổ quạ” kia —
Không được, xấu quá, không thể nhịn nổi!
Thư Thư nhắm mắt lại, phá tan bầu không khí sướt mướt này.
“Mau đưa mẹ về nhà!”
Chân cô đã tê rần vì ngồi xổm quá lâu, cô nóng lòng muốn về nhà, ngâm mình trong bồn tắm mát xa, thả đầy cánh hoa thơm phức!
…
Hai mươi phút sau.
Thư Thư ngẩng đầu nhìn tòa nhà chung cư cũ kỹ, xa lạ trước mặt, trên đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi lớn.
Căn hộ rộng hơn 300 mét vuông ở Ngự Cảnh Viên của cô đâu?
Mười ba năm trôi qua, nát bét thế này rồi ư?
“Con trai, đây không phải nhà mình đúng không?”
Thư Thư hoài nghi về cuộc đời, hỏi.
Thư Lệnh Thần đáp: “Không phải, đây là nhà con thuê.”
“Hả? Nhà mình có nhà, sao còn phải thuê nhà ở?”
Thư Lệnh Thần im lặng một lát, giơ tay sờ mũi. Thân là mẹ, Thư Thư liếc mắt liền nhận ra đây là động tác nhỏ khi con trai chột dạ, nhưng Thư Lệnh Thần chỉ nói: “Lên rồi nói sau.”
Căn hộ Thư Lệnh Thần thuê là một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách, chưa đến 60 mét vuông.
Vừa vào cửa.
Không khí sinh hoạt trong phòng không quá nồng, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Thư Thư không tự chủ được gật đầu, ừm, không tệ, con trai sau khi lớn lên cuối cùng cũng có chút giống cô, thích sạch sẽ.
“Mẹ ở phòng ngủ này.”
Thư Lệnh Thần mở cửa phòng ngủ không có người ở trước mặt Thư Thư.
Thư Thư tưởng sẽ thấy một căn phòng trống rỗng.
Kết quả.
Đèn bật lên, chỉ thấy trên giường trải ga và chăn, trong phòng có bàn học, bàn trang điểm, còn có tủ quần áo.
Bỏ qua diện tích mà nói, thì cách bài trí, bố cục giống hệt phòng của Thư Thư ở Ngự Cảnh Viên.
Hơn nữa, trong phòng không một hạt bụi, vừa nhìn là biết thường xuyên được dọn dẹp, có thể vào ở bất cứ lúc nào.
“Đây là...”
“Là con làm.”
Tiếp nhận ánh mắt nghi ngờ của Thư Thư, Thư Lệnh Thần hơi cúi đầu ngượng ngùng, giọng nói có chút mất mát, nhưng lại cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy, làm như vậy giống như mẹ vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi, mà con cũng không phải một mình.”
Thư Thư và con trai chia cách chẳng qua là một cái nhắm mắt mở mắt.
Nhưng Thư Lệnh Thần lại là sự vắng mặt của mẹ trong suốt mười ba năm.
“Con trai...”
Thư Thư nhìn Thư Lệnh Thần, không kìm được tiến lên một bước.
Mà Thư Lệnh Thần cũng nhìn Thư Thư, mở miệng: “Mẹ...”
Cậu theo bản năng mở rộng vòng tay, chuẩn bị đón nhận cái ôm ấm áp, đã lâu từ mẹ.
Sau đó, một cú búng trán giáng xuống —
“Đầu óc con có vấn đề à, mẹ có nhà to, con lại bày ra cái ổ chuột này cho mẹ làm gì?”
Nếu nói Thư Lệnh Thần vừa rồi còn đang trong trạng thái mơ hồ, mộng ảo, thì giờ phút này, cậu mới có cảm giác chân thật rằng mẹ mình đã thực sự trở về.
Cả cú búng trán này nữa, không cần xét nghiệm ADN, đây là mẹ ruột của cậu, đảm bảo không giả!
Thư Thư thu tay lại, đi hai vòng quanh căn phòng này, nói đúng hơn, là kiểu đi mà chân còn chưa bước ra khỏi chỗ, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn bao quát toàn bộ căn phòng.
Đến cả tiêu chuẩn chấp nhận được của cô cũng chưa đạt tới!
“Giờ thì nói được rồi chứ, rốt cuộc nhà mình làm sao? Tại sao lại phải ở đây?”
Thư Thư khoanh tay nhìn chằm chằm Thư Lệnh Thần.
Thư Lệnh Thần đảo mắt sang bên cạnh, tránh ánh mắt đối diện của Thư Thư, lại sờ mũi.