Mẹ Ruột Trọng Sinh: Mang Theo Lũ Nhóc Pháo Hôi Lật Ngược Tình Thế

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Thư Thư chú ý thấy bà lão bán hàng đang dùng những sợi len nhiều màu sắc để đan móc đồ thủ công.

Vừa hay, cô cũng biết chút ít về thủ công, liền tiến lên thương lượng với bà lão, xem mình có thể giúp bà ấy làm cùng không, mỗi món đồ sẽ trả cho cô một tệ tiền công.

“Không cần đâu, tôi bán hàng nhỏ thôi, khách không nhiều lắm, tôi tự làm được.”

Bà lão từ chối thẳng thừng.

Nhưng Thư Thư không bỏ cuộc: “Hay là thế này đi ạ, cháu làm miễn phí cho bà hai cái trước, nếu bán được, từ cái thứ ba trở đi bà trả cho cháu một tệ tiền công nhé.”

Bà lão liếc nhìn đôi bàn tay thon dài, trắng nõn của Thư Thư, cảm thấy cô chắc chắn là tiểu thư đài các, tỏ vẻ nghi ngờ: “Cô biết làm à?”

“Biết ạ.”

Thư Thư lấy len và kim móc, động tác thành thạo, chỉ trong chốc lát, trên tay cô đã xuất hiện một chú cá mập nhỏ màu xanh lam và trắng.

Cô thấy trong hộp của bà lão còn có đèn LED mini, chợt nảy ra ý tưởng, lấy một cái, nhét vào trong con cá mập, xâu thêm một chiếc vòng nhỏ màu bạc.

Một chiếc móc khóa phát sáng đã hoàn thành!

“Ôi, cô làm được thật đấy à.”

Bà lão ngạc nhiên nói, vừa dứt lời, chiếc móc khóa đã thu hút một cô gái trẻ đi ngang qua.

“Đẹp quá, cái này bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Bà lão thấy cô gái có vẻ thích, liền đảo mắt, báo giá cao hơn bình thường ba tệ: “Tám tệ, lấy đi.”

Cô gái sảng khoái quét mã thanh toán, người bạn đi cùng cũng bị “dụ dỗ”, vội hỏi còn cái nào giống như vậy không.

Bà lão lập tức đồng ý với đề nghị của Thư Thư.

Cuối cùng, Thư Thư nhận được tổng cộng năm tệ tiền công, cô cầm tiền định đi mua bánh rán để lót dạ.

Bị bà lão ngăn lại: “Cô bé, thương lượng chút nhé, tôi có ít bánh ngải cứu làm từ chiều, cho cô ăn, cô dạy tôi làm mấy cái vừa rồi, được không?”

Thư Thư đồng ý ngay.



Cách đó không xa.

Thư Lệnh Thần nhìn thấy tất cả.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.

Rõ ràng đã bỏ đi rồi, lại quay lại tìm cô gái nói năng thô lỗ kia.

Bởi vì không tìm được, trong lòng cậu cứ thấy bồn chồn.

Chuyện này quá kỳ lạ.

Cho đến khi nhìn thấy Thư Thư dùng kim móc làm đồ thủ công, cậu sững người.

Trong ký ức của cậu, mẹ cậu rất giỏi làm những món đồ thủ công nhỏ này, rất nhiều bạn nhỏ ở nhà trẻ đều ngưỡng mộ cậu vì trên cặp sách mỗi ngày đều có một món đồ trang trí hình thú bông khác nhau.

Khi đó, cậu ôm một con cá mập nhỏ màu xanh lam và trắng, kiêu ngạo nói với mọi người: “Các cậu cười nhạo tôi không có ba, nhưng tôi có một người mẹ khéo tay nhất thế giới, yêu thương tôi nhất!”

Người này... Sao cô cũng biết làm.

Thư Thư một hơi ăn hết bốn cái bánh ngải cứu, như đã nhịn đói ba ngày ba đêm.

Trong mắt bà lão ánh lên vẻ trìu mến, lại lấy ra một túi đậu phộng nhỏ: “Con gái, cầm lấy ăn đi.”

Thư Thư xua tay: “Cảm ơn bà, cháu bị dị ứng đậu phộng.”

Những lời này rõ ràng lọt vào tai Thư Lệnh Thần đang bước tới.

Bước chân của thiếu niên khựng lại.

Mẹ cậu, cũng bị dị ứng đậu phộng.

“Này cậu bé, muốn mua gì không?” Bà lão chú ý đến Thư Lệnh Thần.

Thư Thư cũng ngẩng đầu theo, vẻ mặt vui mừng: “Con trai!”

Thư Lệnh Thần liếc qua con cá mập nhỏ trong tay bà lão, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Thư Thư, yết hầu cậu chuyển động, có một cảm xúc khó tả, thôi thúc cậu mở miệng hỏi: “Ngày đầu tiên đi nhà trẻ, bức tranh tôi mang về nhà, vẽ cái gì vậy?”

Thư Thư nhướng mày, hiểu ý, trả lời không chút khó khăn: “Vẽ con cá mập nhỏ và cá mập mẹ chứ sao.”

Thư Lệnh Thần hít thở không thông.

Bức tranh đó là cậu lén vẽ rồi giấu trong quai cặp mang về nhà tặng mẹ.

Trên thế giới này, ngoài cậu ra, chỉ có mẹ cậu biết bức tranh vẽ gì.

Thiếu niên không thể tin được lùi lại một bước, cả mái tóc “tổ quạ” cũng hơi run rẩy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)