Bằng tuổi cậu.
Thư Lệnh Thần hoảng hốt trong giây lát, rồi tỉnh táo lại, sau đó xác nhận Thư Thư đang chửi mình.
“Cô muốn chết à?!”
Cậu lại siết chặt nắm đấm, giơ cánh tay lên định đánh.
Thư Thư đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, cứ nhìn cậu như vậy.
Không hiểu sao, đối diện với khuôn mặt giống hệt mẹ mình, cậu lại không dám ra tay.
“Chết tiệt!”
Thư Lệnh Thần buông tay xuống, từ bỏ, giẫm nát bó hoa hồng, vẫy tay gọi đám bạn: “Đi!”
Thư Thư nhặt bó hoa trên đất ném vào thùng rác gần đó, rồi đi theo sau.
“Thư Lệnh Thần, mẹ là mẹ con.”
Cô vừa đi theo vừa nói: “Mẹ thật sự là mẹ con đấy.”
Đám bạn ai nấy đều kinh hãi.
Phục thật, anh Thần đã đại phát từ bi tha cho cô rồi, sao cô còn đuổi theo chửi người ta thế nhỉ!
“Bệnh hoạn!”
Thư Lệnh Thần cảm thấy bực bội vì không muốn chấp nhặt với người có vấn đề về thần kinh, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thậm chí còn chạy.
Khiến Thư Thư bị bỏ lại ở ngã tư đường tiếp theo.
Trời dần tối.
Thư Thư ngồi xổm ở trên vỉa hè An thành, nơi mà mười ba năm sau vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ngồi xổm suốt ba tiếng đồng hồ.
Cô vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật, rằng đứa con trai ngoan ngoãn, đáng yêu, hay bám lấy mình, nói chuyện bằng giọng trẻ con ngọt ngào, sau khi lớn lên lại biến thành một thằng nhóc “trẻ trâu” như vậy.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, thằng nhóc ăn cháo đá bát này lại không nhận ra cô.
Cô đã nói rõ với nó rồi, cô là mẹ nó mà.
Lúc này, xung quanh bắt đầu có những người bán hàng rong đến bày hàng.
“Làm ơn tránh ra một chút, cô đang đứng trên chỗ của tôi rồi.”
Một bà lão đẩy chiếc xe đẩy nhỏ xuất hiện phía sau Thư Thư.
“Xin lỗi ạ.”
Thư Thư vội vàng đứng dậy, tránh ra, đổi chỗ khác tiếp tục ngồi xổm, tiếp tục hoài nghi về cuộc đời.
Bà lão bán những món đồ thủ công nhỏ, vừa bày hàng vừa chú ý đến Thư Thư, tiện miệng hỏi han: “Cô bé, còn đang học cấp ba à? Giờ này không phải ở trường học buổi tối sao?”
“Dì ơi, cháu không phải học sinh.” Có rất nhiều người nói Thư Thư trông trẻ hơn tuổi thật, cô giải thích: “Con trai cháu năm nay đã 4 tuổi rồi—”
Cô dừng lại, sửa lời: “Đã 17 tuổi rồi.”
Bà lão nhìn Thư Thư bằng ánh mắt như nhìn người có vấn đề về thần kinh.
Thư Thư: “Sao vậy ạ?”
Bà lão đưa cho cô một chiếc gương nhỏ, bằng giọng điệu như đã nhìn thấu tất cả: “Cô bé, muốn nói dối để trốn học thì cũng phải có mức độ chứ.”
Gì cơ.
Thư Thư nghi ngờ nhận lấy chiếc gương, cúi đầu nhìn.
Rồi cả người cô sững sờ.
Người trong gương, dáng vẻ thiếu nữ, môi đỏ răng trắng, ngũ quan xinh đẹp, tươi tắn, đặc biệt là đôi mắt hoa đào rất có sức hút.
Đúng là cô không sai.
Nhưng mà — đây cùng lắm là dáng vẻ của cô năm 18 tuổi.
Không phải hơn hai mươi, cũng không phải hơn ba mươi.
Mà là... 18 tuổi!
Bà lão bán hàng rong liền nghe thấy cô gái trẻ đang cầm gương ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Mình trẻ lại rồi ha ha ha!”
Thư Thư vừa vui mừng được ba giây thì khựng lại.
Cô hình như biết tại sao con trai không nhận ra mình rồi.
18 tuổi sao có thể có con trai 17 tuổi được chứ.
Con trai cô tám phần là coi cô là kẻ lừa đảo rồi!
Phản ứng đầu tiên của Thư Thư là muốn tìm con trai giải thích rõ ràng.
Nhưng mười mấy năm trôi qua, đường phố An thành đã thay đổi quá nhiều, căn bản không biết đi đâu tìm.
Gọi điện thoại ư?
Thư Thư sờ hai túi quần, không thấy điện thoại, mà cho dù có điện thoại, cô cũng không có số của con trai.
Lúc này, mùi thơm từ quán ăn vặt bên cạnh bay tới.
Bụng Thư Thư kêu ùng ục.
Cô còn chưa ăn tối.
Cô lại lục khắp túi quần, thôi xong, đến tiền cũng không có.
Ông trời có ý gì vậy?
Cho cô sống lại rồi để cô tự sinh tự diệt à?
Không được, lần này, cô muốn tự quyết định số phận của mình!