Lúc này một nữ sinh khác đi đến bên cạnh một cái tủ khác.
“Oa, nhiều mô hình bản giới hạn thế!”
Cô ta dùng điện thoại chụp ảnh tủ, hỏi: “Bạn học Sở Liên, có thể lấy ra cho tớ chụp ảnh gần một chút không?”
Thư Thư lại quét mắt.
Ừm.
Vẫn là phải cần mật mã mới có thể mở ra.
Vì thế không hề bất ngờ.
Thư Thư thấy Sở Liên như đã ứng phó qua rất nhiều lần, thành thạo mở miệng nói: “Không được, những mô hình này đều là đồ ba tớ yêu thích nhất, đến cả tớ cũng không được chạm vào, cho nên...”
Nữ sinh pha trò tiếp lời: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Sở Liên cười nhạt nói: “Cậu cũng có thể chụp ảnh cách lớp kính mà.”
“... Được, được rồi.”
Nữ sinh vốn định thu điện thoại lại, nghe vậy, đành phải ngượng ngùng giơ điện thoại lên lần nữa, cách lớp kính chụp mấy tấm ảnh mô hình.
“Chúng ta đi xem tường rượu Mao Đài đi! Hôm đó ảnh chụp đã làm tớ chấn động rồi!”
Vì thế, một đám người lần lượt chụp ảnh chung với tường rượu Mao Đài.
“Trời ơi, cửa kính bên ngoài tường rượu Mao Đài lại còn là khóa vân tay, cao cấp quá!”
“Bạn Sở Liên, cậu có thể mở ra cho chúng tớ xem một chút không!”
“—— Không được.”
Không đợi Sở Liên lên tiếng từ chối, Thư Thư đã dự đoán trước, mở miệng thay cô ta, mọi người nhìn qua, giọng cô lười biếng nói: “Bởi vì vân tay này chắc chắn là vân tay của ba bạn học Sở Liên, chỉ có ba bạn ấy mới có thể mở ra, mà bạn ấy thì không được.”
Thư Thư nhìn về phía Sở Liên, nghiêng đầu: “Bạn học Sở Liên, tôi đoán, có phải cậu định nói như vậy không?”
Sở Liên sửng sốt: “... Đúng, không sai, chính là như vậy.”
Thư Thư cười.
Cười đến mức Sở Liên thấy bất an trong lòng.
Bởi vì nụ cười kia phảng phất mang theo sự xem xét thấu hiểu tất cả, khiến cô ta theo bản năng chột dạ.
Không hiểu sao, cô ta có một dự cảm, dự cảm rằng mình mời Thư Thư đến tham quan căn hộ là một quyết định sai lầm.
Một là không chơi được, hai là không xem được, ba là cũng không trưng bày được.
Một đám người đành phải đi dạo quanh căn hộ.
Thư Thư lúc trước đầu tư lớn để trang hoàng, cho dù mười mấy năm trôi qua, cách trang hoàng của căn hộ này vẫn rất tốt, sang trọng mà không phô trương.
Sở Liên muốn làm mọi người chuyển sự chú ý từ những chiếc tủ có khóa mật mã, liền chủ động dẫn người đến ban công ngắm cảnh sông ở phía xa.
Thư Thư thì đi vào phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ vẫn như trước.
Chẳng qua đồ đạc của cô đã không còn nữa, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của Sở Liên.
Thư Thư bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đi vào phòng thay đồ, đẩy một tấm rèm của tủ quần áo ra, đặt tay lên một chỗ, đẩy.
Mở ra một ngăn bí mật.
Lộ ra khóa vân tay bên trong.
Thư Thư đặt lòng bàn tay lên cảm biến đang sáng.
Chỉ nghe thấy tích một tiếng.
Một tấm ván cửa phía sau tủ quần áo trượt sang một bên.
Thư Thư đã thiết kế một căn phòng bên trong phòng thay đồ.
Dùng để cất giữ những vật phẩm quý giá.
Cửa vừa mở ra, ánh đèn bốn phía, còn có ánh đèn của tủ kính màu vàng kim ở trung tâm với hiệu ứng ánh sáng cực tốt, toàn bộ đều sáng lên.
Chiếu rọi những chiếc đồng hồ, vòng tay, vòng cổ, hoa tai, cùng ba bức tường túi xách hàng hiệu bên trong tủ lấp lánh rực rỡ.
Thư Thư kích động đi lên trước.
Các bảo bối.
“Mười ba năm” không gặp, đều nhớ cô rồi đúng không, hu hu hu.
Thư Thư cầm một chiếc túi xách lên, ôm vào lòng, vuốt ve.
Đây là chiếc túi phiên bản giới hạn mới nhất mà cô mua trước khi “gặp chuyện”, còn chưa kịp đeo hai lần nữa.
Nhưng bây giờ nó đã lỗi thời, không còn hợp mốt!
Thư Thư nén đau lòng buông túi xách xuống, lại đi đến trước tủ trang sức ở trung tâm.
Có câu nói như thế nào nhỉ.
Kim cương vĩnh cửu, một viên vĩnh viễn lưu truyền.
Còn tốt, còn có một tủ kim cương và trang sức châu báu có thể an ủi cô một chút.