Mẹ Ruột Trọng Sinh: Mang Theo Lũ Nhóc Pháo Hôi Lật Ngược Tình Thế

Chương 19:

Chương Trước Chương Tiếp

“Sau này có thể thường xuyên qua lại!”

“...”

“Quà gặp mặt này, có thể không cần tặng —”

Trong một tràng khen ngợi, một giọng nói không hợp vang lên.

Thư Thư dựa vào vách thang máy, khoanh tay: “Tôi bị dị ứng đậu phộng, không ăn được bánh quy đậu phộng.”

Mọi người sực tỉnh.

Trương Lộ tức giận nói: “Này, ai hỏi cậu? Tiểu Liên làm bánh quy đậu phộng không phải tặng cho cậu, liên quan gì đến cậu? Tự mình đa tình!”

Thư Thư: “Không phải nói tặng cho chủ hộ 1600 sao, tôi chính là chủ hộ đó.”

Lời này vừa nói ra.

Không khí ngưng trệ trong giây lát.

Bọn họ nghe thấy cái gì? Thư Thư nói căn hộ xinh đẹp như cung điện kia là nhà cô?!

“Có người, trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ rồi!”

Trương Lộ không chút lưu tình châm chọc: “Đến lúc này rồi còn giả vờ, cậu đến cả cửa tòa nhà còn không vào được, nếu cậu là chủ hộ 1600, tôi đi bằng đầu!” (câu gốc là ăn phân, mình đã sửa lại cho lịch sự)

Thư Thư ánh mắt khó nói hết vài giây: “Khẩu vị của cậu nặng vậy sao?”

“Nhưng vấn đề là cậu không phải!”

Lúc này Sở Liên nói: “Bạn học Thư Thư, cậu không cần phải nói đùa nữa, nói dối là một chuyện không tốt.”

Đinh một tiếng.

Thang máy dừng lại ở tầng 17, cửa mở ra hai bên.

“Được rồi, mọi người vào trước đi.”

Sở Liên dẫn mọi người rẽ phải, đi đến trước một cánh cửa, giơ tay, động tác thành thạo ấn mật mã.

Cửa vừa mở ra, tầm nhìn rộng rãi.

Ở lối vào, một người phụ nữ khoảng ba, bốn mươi tuổi, đeo tạp dề đang đứng, bà ta cúi người chào Sở Liên: “Đại tiểu thư, cô đã về.”

Sở Liên giới thiệu nói: “Đây là người giúp việc nhà tôi, dì Ngô.”

Thư Thư: “?”

Thư Lệnh Thần không phải nói cả nhà Sở Liên đều đang thiếu tiền, bị đòi nợ sao? Lấy đâu ra tiền thuê người giúp việc.

Thư Thư không khỏi nhìn kỹ người giúp việc kia một cái.

Sau đó kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt người giúp việc kia lại có chút tương tự với Sở Liên.

OMG...

Đây không phải là, mẹ của Sở Liên, người có sức khỏe không tốt lắm đó chứ!

Sở Liên nói: “Bởi vì ba mẹ tôi quanh năm buôn bán bên ngoài, không yên tâm về tôi, nên đã tìm người chăm sóc tôi.”

Nói xong, cô ta dặn dò người giúp việc: “Dì Ngô, rót nước, cắt hoa quả, chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho mọi người.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

“Dì Ngô” hơi cúi người, xoay người vào bếp.

Hôm nay đến làm khách đều là học sinh có gia cảnh bình thường, chưa từng được người giúp việc phục vụ, rất mới mẻ.

“Trời ơi, cảnh tượng này tôi chỉ thấy trong TV thôi.”

“Sở hoa khôi đúng là thiên kim tiểu thư nhà giàu đích thực!”

Thư Thư lắc đầu: “Hiếu thảo thật.”

Mọi người buồn bực quay đầu, hỏi cô: “Cười cái gì?”

Thư Thư: “Tôi nói hiếu thảo.”

Dùng mẹ ruột của mình giả làm người giúp việc để tạo dựng hình tượng thiên kim tiểu thư.

Thằng nhóc thiểu năng Thư Lệnh Thần có biết chuyện này không?

Mọi người không hiểu.

Nhưng trải qua việc Thư Thư “nói năng ngông cuồng” vừa rồi, bọn họ đều nhất trí cho rằng học sinh mới chuyển đến này có thể mắc chứng hoang tưởng, cho nên luôn nói những điều mê sảng, dứt khoát không để ý đến cô, bắt đầu tham quan căn hộ.

“Wow, máy chơi game, tay cầm, cả đĩa game nữa! Đều là những bản đã ngừng sản xuất trên thị trường! Bạn học Sở Liên, tớ có thể chơi thử một chút không?!”

Một nam sinh hưng phấn đi đến trước một tủ kính, quay đầu hỏi.

Sở Liên dừng một chút: “Cái này, không chơi được, thật ra nó đã hỏng rồi, tớ chỉ để nó làm đồ trang trí bên trong thôi.”

Thư Thư liếc qua tủ kính.

Máy chơi game căn bản là không hỏng.

Chẳng qua là lúc trước cô sợ Thư Lệnh Thần 4 tuổi lén chơi máy chơi game của cô, nên đã khóa lại.

Là khóa mật mã, chỉ có cô mới biết mật mã.

Chất lượng tủ là cấp độ két sắt, trừ phi đập vỡ kính và đồ vật bên trong cùng tan nát, nếu không cạy cũng không ra.

Nghe thấy Sở Liên trả lời, vẻ mặt nam sinh có chút tiếc nuối: “À à, được rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)