“Lộ Lộ.”
Sở Liên ngăn Trương Lộ lại.
Cô ta nhìn về phía Thư Thư, cắn môi: “Bạn học Thư Thư, đây hẳn là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, là tớ đã làm gì khiến cậu hiểu lầm sao? Tớ chỉ muốn cảm ơn cậu, không có ý gì khác.”
Thư Thư: “Không có hiểu lầm, tất cả đều là sự thật.”
Sở Liên bị nghẹn lời.
Cô ta là hoa khôi của trường Tam Trung, lại được mọi người gọi là đại tiểu thư, mọi người đều khách sáo với cô ta, rất ít người lại thẳng thừng làm mất mặt cô ta như vậy.
“Tôi nói sao cậu lại như vậy? Ban đầu thấy cậu ngăn Thư Lệnh Thần hôm đó, tôi còn thấy cậu cũng không tệ.”
Trương Lộ lại đứng ra bênh vực Sở Liên, nói rồi, cô ta liếc nhìn chiếc bánh crepe trong tay Thư Thư, cười mỉa mai: “Không có tố chất như vậy, xem ra là ăn những thứ không sạch sẽ, bần hàn này nhiều rồi, thảo nào có thể chơi với loại người nghèo kiết xác như Thư Lệnh Thần.”
Trương Lộ hôm qua đi theo bên cạnh Sở Liên, cũng nhìn thấy hình ảnh Thư Thư và Thư Lệnh Thần cùng đi đến quầy bán đồ ăn vặt.
Cô ta tự thấy mình là bạn của đại tiểu thư, khi nói chuyện cũng dần dần có thêm cảm giác ưu việt.
Sở Liên nghe thấy Thư Lệnh Thần bị mắng là đồ nghèo kiết xác, không hề có chút ý định làm rõ nào.
Trên đầu Thư Thư hiện lên dấu chấm hỏi.
Thư Lệnh Thần thì chưa nói, bánh crepe thì liên quan gì đến cô???
Giây tiếp theo.
Thư Thư cất bánh, túm lấy cánh tay Trương Lộ kéo đến trước quầy bánh crepe, mở miệng nói: “Ông chủ, cô ta nói bánh của nhà ông không sạch sẽ, còn có mùi nghèo kiết xác.”
“Cái gì?!”
Ông chủ vốn đang làm bánh cho khách, vừa nghe thấy câu này, bánh cũng không làm nữa, ném xẻng xuống, nhìn về phía Trương Lộ: “Quán của tôi bán ở đây 4, 5 năm rồi! Tất cả giấy tờ thủ tục đều đầy đủ hết! Nguyên liệu đảm bảo mỗi ngày tươi mới, cô dựa vào cái gì nói bánh của tôi không sạch sẽ?!”
Ông chủ là người có giọng nói lớn, hét lên một tiếng như vậy, những người xung quanh đều nhìn lại.
Khách hàng đang xếp hàng cũng sôi nổi lên tiếng.
Đều là khách quen, đồ ăn có ngon hay không thì họ có quyền lên tiếng nhất.
“Còn trẻ tuổi, mở miệng nói bậy, không sợ ông chủ kiện cô ta tội phỉ báng à!”
Mỗi người một câu, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có người lấy điện thoại ra quay video.
Trương Lộ nháy mắt trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Cô ta nhất thời lỡ lời, nào ngờ Thư Thư lại trực tiếp kéo cô ta đến trước mặt ông chủ đối chất!
Quá mất mặt!
Trương Lộ mặt trắng bệch, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, khí thế hoàn toàn biến mất, sắp bị dọa khóc.
Cuối cùng vẫn là Sở Liên đi tới giúp nói chuyện, Trương Lộ không tình nguyện cúi người xin lỗi ông chủ, chuyện này mới coi như xong.
Mấy người bạn học đi cùng cũng mất mặt theo.
Thấy tình hình xấu hổ, Sở Liên vội vàng dẫn người rời đi.
Mọi người tản ra.
Thư Thư tiếp tục ngồi xổm xuống ven đường ăn bánh crepe, ăn xong cô ném giấy gói vào thùng rác, điện thoại trong túi reo lên.
Có tin nhắn mới.
Kiến trúc sư thiết kế nhà mới hỏi: [Cô Thư, xin hỏi cô đã đến Ngự Cảnh Viên chưa? Tôi và đội công nhân đang ở trong nhà cô.]
Thư Thư trả lời: [Sắp đến rồi~]
Thư Thư ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chót vót này.
“Mười ba năm” sau, Ngự Cảnh Viên vẫn sang trọng, khí thế như trước.
Quan trọng hơn là, cửa ra vào nhận diện khuôn mặt vẫn còn lưu lại thông tin của cô, quét mặt một cái là cửa mở.
Thư Thư quen đường mà đi về phía tòa nhà của mình.
Đi đến dưới lầu.
Cửa tòa nhà không có khóa mật mã, phải quét thẻ ra vào.
Thẻ căn hộ mới của Thư Thư đã đưa cho kiến trúc sư dùng trước rồi.
Đúng lúc cô định bảo kiến trúc sư ở trên lầu mở cửa cho mình.
“Sao cậu trà trộn vào được —?!”
Một giọng nữ chói tai từ phía bên cạnh truyền đến.
Trương Lộ hùng hổ đi tới, cô ta trừng mắt nhìn Thư Thư, ánh mắt tóe lửa.