Thư Thư làm bộ làm tịch nhìn quanh lớp học, sau đó giơ ngón tay trắng nõn lên, chỉ thẳng vào chỗ trống bên cạnh Thư Lệnh Thần.
“Thầy ơi, em muốn chọn chỗ đó.”
Giọng nói vừa dứt, trong lớp học trở nên yên tĩnh, những ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng đổ dồn về.
Học sinh mới... Lại dám chọn hot boy trường làm bạn cùng bàn!
“À, bạn Thư Thư, hay là em đổi chỗ khác đi.”
Chủ nhiệm lớp mở lời khuyên nhủ.
Cô bé trước mặt vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn, ngồi cùng bàn với tên “đầu gấu” Thư Lệnh Thần kia, không chừng ngày đầu tiên đã bị bắt nạt khóc.
“Không cần đâu ạ, thầy ơi, cứ chỗ đó đi.”
Thư Thư bước xuống bục giảng, đi qua lối đi nhỏ, bỏ qua tất cả ánh mắt, đặt cặp sách xuống, thoải mái, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thư Lệnh Thần.
Hai phút sau, giờ tự học buổi sáng kết thúc, góc khuất sau khu nhà học.
“Mẹ...”
Thư Lệnh Thần nhìn Thư Thư, muốn nói lại thôi, muốn đưa tay xác nhận lại có chút không dám.
Thư Thư: “Đừng nghi ngờ, mẹ vẫn là mẹ con.”
“...” Thư Lệnh Thần: “Hôm qua mẹ đi đâu vậy?”
“Đi tìm chỗ ở.”
“Hả, mẹ có tiền sao, mà...” Thư Lệnh Thần nói, cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bên này, mới nhỏ giọng nói: “Mà mẹ bây giờ là người không có hộ khẩu, đến chứng minh nhân dân cũng không có, làm sao tìm được chỗ ở? Còn nữa, sao mẹ lại trở thành học sinh chuyển trường? Lại còn cùng lớp với con? Mẹ muốn làm gì?”
Thư Thư nhắm mắt lại.
Thằng nhóc chết tiệt, nhiều vấn đề thật.
Sau đó, cô sử dụng câu trả lời vạn năng: “Liên quan quái gì đến con.”
Trả lời xong, cô lại nhớ ra mình đến đây để làm gì, lại sửa lời: “Liên quan gì đến con.”
Thư Lệnh Thần: “...”
Thư Thư: “Hỏi xong chưa, hỏi xong mẹ về lớp, sắp vào học rồi.”
Thư Lệnh Thần: “...” Cậu hỏi thì đã hỏi rồi, mấu chốt là không có câu nào được trả lời cả.
Thư Lệnh Thần mơ mơ màng màng đi theo sau Thư Thư về lớp học.
Một nam sinh có kiểu tóc giống Marco Polo chặn Thư Lệnh Thần lại, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Anh Thần, đã xử lý thế nào rồi?”
“Xử lý gì?”
“Đương nhiên là học sinh mới rồi.”
Ai cũng biết, người trong lòng Thư Lệnh Thần là hoa khôi Sở Liên lớp 1, trước đây không phải là không có nữ sinh từng ngồi cùng bàn với Thư Lệnh Thần, nhưng chưa ngồi đủ hai tiết học, đã bị Thư Lệnh Thần “xử đẹp”, khóc lóc xin thầy giáo đổi chỗ.
Bởi vì Thư Lệnh Thần sợ Sở Liên hiểu lầm, cho nên sẽ tự giác giữ khoảng cách với tất cả nữ sinh.
Mọi người đều cho rằng học sinh mới chuyển đến lần này cũng sẽ như vậy, vừa rồi hai người đi ra ngoài, mọi người liền cho rằng Thư Lệnh Thần là đi “cảnh cáo” Thư Thư.
Ba La Tử nói, nhìn về phía Thư Thư, rồi vẻ mặt buồn bực.
Ơ, sao học sinh mới không khóc nhỉ.
Ba La Tử cười hì hì: “Anh Thần, có phải anh thấy học sinh mới xinh đẹp quá, nên không nỡ ra tay không, hay là anh giao chuyện này cho em, em nhất định làm cho anh hài lòng, khiến cô ta phải khóc lóc trong hôm nay —”
Nói còn chưa dứt lời, đầu đã bị ăn một cú.
“Mày muốn cho ai khóc?”
Giọng Thư Lệnh Thần có chút lạnh lẽo.
Ba La Tử ôm đầu: “?”
“Cô ấy, không ai được phép động vào.”
Thư Lệnh Thần nhìn quét một vòng đám đàn em đang rục rịch, cảnh cáo xong, trở về chỗ ngồi.
Ba La Tử và đám đàn em: “???”
Thư Thư thích ứng với thân phận học sinh rất nhanh.
Tiết đầu tiên là tiết Ngữ văn, cô lấy sách giáo khoa ra, hai tay ngoan ngoãn đặt trên bàn học.
Không lâu sau.
Cô giáo trẻ tuổi bước vào lớp.
Thư Lệnh Thần tối qua gần như không ngủ, lúc này gục đầu xuống bàn ngủ.
Cô giáo sau khi bảo mọi người mở sách giáo khoa, phát hiện Thư Lệnh Thần đang ngủ, cô ấy lập tức nhíu mày, nghiêm khắc gọi: “Bạn học kia, sao còn đang ngủ?”
Thư Lệnh Thần vẫn không nhúc nhích, ngủ rất say.
“Bạn nữ bên cạnh, gọi bạn ấy dậy.”
Cô giáo gọi Thư Thư.