Ôn Diệp càng cảm thấy hứng thú hơn, vội nói: “Cho người khiêng vào.”
Mấy gã sai vặt chỉ có thể đứng chờ bên ngoài viện, quãng đường từ cửa viện đến nội thất chỉ có thể để bọn nha hoàn hợp sức nâng.
Chờ đến khi rương đã được khiêng vào phòng, Liễu Nha phất tay cho bọn nha hoàn lui xuống, rồi lần nữa đóng cửa nội thất lại.
Hai chiếc rương rất nặng, so với rương gỗ đựng sách mà Ôn Diệp tặng cho Từ Cảnh Dung phải to gấp mấy lần.
Ôn Diệp: “Mau mở ra.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây