Cậu nhóc như có cảm ứng duỗi tay ra sờ, không biết nghĩ đến chuyện gì, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, ngón tay nhỏ xíu chỉ ra ngoài hô lên “mẫu thân”.
Lục thị thấy vậy thì biết không cần hỏi thêm, nàng ấy để tỳ nữ Bạch Mai ôm Từ Ngọc Tuyên về phòng ngủ trưa.
Sau đó mới dời ánh mắt về phía Từ Cảnh Dung vẫn một mực im lặng từ nãy đến giờ, nghiêm khắc nói: “Con có biết mình sai chỗ nào không?”
Từ Cảnh Dung vẫn nhớ rõ thái độ vừa rồi của Lục thị đối với mình cho nên rất tủi thân, lúc này tính khí trở nên bướng bỉnh, quay đầu lại hu nói: “Con không sail”
Lục thị thấy cậu vẫn không chịu nhận sai thì không tiếp tục nữa, chỉ nói: “Nếu cảm thấy mình không sai, vậy thì chép phạt thêm hai mươi lần nữa đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây