Người nhặt phế liệu ở dã ngoại vốn đã bẩn thỉu, cô như vậy nhìn cũng rất bình thường.
Xử lý xong vết máu trên người, Tả Phiến không dám nhìn những con giun đất biến dị đó đang phân xác đó nữa, cô không lãng phí một giây nào, kéo hai bao tải, gọi Tiểu Bảo chui vào ba lô, cắn răng chạy một mạch về nhà.
Trên đường về, cô còn gặp một vài người nhặt phế liệu cũng đang hoảng sợ giống như cô, mấy người bọn họ đều đi rất nhanh, dường như đều bị tiếng kêu thảm thiết đó làm cho sợ hãi.
Cô lẫn vào những người nhặt phế liệu này, không hề nổi bật, thậm chí vì sợ hãi, những người nhặt phế liệu khác cũng không có tâm trạng để nhìn trộm trong bao tải của cô có thứ gì.
So với việc chịu đói một bữa, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây