“Cậu biết gì chứ? Đây đều là những thứ hữu dụng, không phải củi mục đâu!
Dầu thông ép từ quả thông không chỉ có thể ăn được, mà còn rất giàu dinh dưỡng. Quả thông sau khi phơi khô còn có thể dùng làm thuốc, có tác dụng giảm ho, long đờm, giảm hen suyễn, kháng viêm.
Cậu không biết thuốc ở sao Lục Tảo đắt đỏ như thế nào đâu, có những thứ này, khi thời tiết cực hàn đến, tôi sẽ không sợ bị ốm nữa.” Tả Phiến nói.
“Chủ nhân, người nói thật sao? Tại sao trong hệ thống kiến thức của tôi lại không có ghi chép về điều này?” Mao Lật lập tức ngạc nhiên.
“Vũ trụ rộng lớn như vậy, dù cậu có bác học đến đâu, cũng có những thứ cậu không biết, một vị thánh nhân trên Lam Tinh của chúng ta đã từng nói: Học, học nữa, học mãi.
Đi theo một chủ nhân như tôi, sau này cậu còn phải học nhiều thứ lắm!” Tả Phiến nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Bên cạnh cô đột nhiên có thêm một hoàng tử nhỏ của Cơ Giới tộc như có thêm một cuốn từ điển bách khoa toàn thư, khiến cô cảm thấy áp lực. Thế nhưng, hôm nay, cuối cùng cô cũng có cơ hội gỡ lại một ván, yeah yeah yeah!
Quả thông sau khi cắt lát cũng không dễ bị hỏng, chỉ cần rửa sạch, để ráo nước rồi đặt lên giá, từ từ đợi nó khô là được.
Nhưng nhìn thấy nhiều lát quả thông như vậy, Tả Phiến rất lo lắng.
Trước đó, vỏ củ từ được phơi khô và mài thành bột, cô đã dùng hết hai chiếc túi mây nhỏ được đan thủ công duy nhất trong nhà để đựng bột. Bây giờ lại có một đống lớn lát quả thông sắp được mài thành bột như vậy, cô nên cất ở đâu đây?
Lúc này, cô rất ghen tị với những nhân vật xuyên không khác, nào là không gian, linh tuyền gì đó, đều là thứ cơ bản mà thôi.
Đáng thương cho cô, xuyên không đến vùng đất hoang đã đành, trong bụng còn mang một đứa bé không rõ cha là ai, cô lại không có lấy một nửa ngón tay vàng nào.
Người hầu duy nhất là Mao Lật thuộc Cơ Giới tộc. Đây cũng là do cô tự mình đi nhặt phế liệu nhặt mang về. Thật là, người so với người thì tức chết, hàng so với hàng thì vứt đi!
Tuy nhiên, Tả Phiến vốn là một người lạc quan, cô tuyệt đối sẽ không để bản thân chìm đắm trong sự lo lắng và oán trách, cô nhanh chóng từ trong ký ức của nguyên chủ tìm được một công cụ không gian lưu trữ của thế giới này - Nút không gian.
Nút không gian là một sản phẩm công nghệ cao, được làm từ một loại vật liệu đặc biệt, dung lượng lưu trữ tùy theo kích thước khác nhau, nhỏ thì 1 mét khối, lớn thì 50 mét khối, thậm chí còn có loại lớn hơn.
Tuy nhiên, khi thảm họa lớn ập đến, phóng xạ mạnh và nhiệt độ cao đã phá hủy hai nhà máy và thiết bị sản xuất nút không gian duy nhất trên sao Lục Tảo, các kỹ thuật viên cũng gần như chết hết, vì vậy công nghệ này đã bị thất truyền.
May mắn thay, những nút không gian còn sót lại vẫn có thể tiếp tục sử dụng, người ta nói rằng tuổi thọ của nó ít nhất là tám trăm năm, vì vậy hiện nay rất nhiều nhân vật quan trọng trong khu vực thành thị đều có nút không gian trong tay.
Thỉnh thoảng trên thị trường cũng có bán, nhưng đều là do những đứa con bất hiếu của các nhân vật lớn mang ra bán lấy tiền, giá cả ít nhất cũng từ vài chục ngàn ngân tệ trở lên, cô nàng nhà quê nghèo kiết xác này chắc chắn không thể với tới.
Đành phải từ bỏ vậy, cô vẫn phải cố gắng tìm cách tận dụng các tài liệu tại chỗ, sử dụng không gian hiện tại một cách hợp lý hết mức có thể.
Tả Phiến quyết định ngày mai sẽ đi một chuyến đến rừng trúc tím.
Cái gọi là rừng trúc tím chắc chắn không phải là loại rừng trúc thần kỳ trong câu chuyện thần thoại về cái sân của Quan Âm Bồ Tát ở quê hương cô, mà là sản phẩm biến dị của trúc xanh thông thường.
Cây trúc trưởng thành sau khi biến dị cao hơn chục mét, cây to nhất một người cũng không thể ôm hết, hơn nữa chất liệu rất cứng, muốn chặt gãy nó thì cực kỳ khó khăn.
Thế nhưng cô có thể chọn những cây trúc non mới mọc, chất liệu tương đối mềm và dễ chặt, sau khi chuốt thành từng mảnh còn có thể đan thành nhiều hình dạng khác nhau, làm thành một cái tủ đựng đồ gì đó chắc cũng được.
Cô lên kế hoạch cho công việc ngày mai xong rồi thì tiếp tục kiểm kê thu hoạch hôm nay.