Từ khi ông ấy rời khỏi đoàn lính đánh thuê, rất hiếm khi cảm nhận được thiện ý từ những người xung quanh. Trong thời sinh sống khó khăn ở vùng đại đất hoang này, một cô gái độc thân có thể tự lập tự cường, còn có thể thể hiện thiện ý với một đứa trẻ xa lạ, không có bối cảnh, điều này cũng rất hiếm thấy.
Nếu có thể, sau này ông ấy sẽ chỉ dạy cho cô một vài điều, để cô tránh được một số nguy hiểm không cần thiết.
Cuối cùng xe cũng đã đến quảng trường trung tâm của khu 50. Trước khi xuống xe, dưới sự tấn công của đôi mắt to long lanh của Đinh Ất, Tả Phiến đã trao đổi số liên lạc với cô bé, còn thêm bạn tốt với nhau.
Đây là người bạn bản địa đầu tiên mà cô kết bạn sau khi xuyên không đến đây, trên đồng hồ của nguyên chủ chỉ có một người bạn duy nhất, đó là Kỳ Dương, mà bây giờ đã có thêm Đinh Ất.
Lúc chia tay, Đinh Ất lưu luyến vẫy tay chào cô, dưới ánh mắt dịu dàng của cô, cô bé được bác cả nắm tay dắt đi.
Đến khu vực cư trú của khu 50, việc hộ tống những người nhặt phế liệu về nhà đối với lính đánh thuê mà nói là một việc rất đơn giản, tiện thể còn có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, tại sao không làm chứ?
Tả Phiến chọn Cổ Nhất Minh hộ tống cho cô. Cô chỉ quen biết một mình anh ấy, mặc dù cũng không tính là thân thiết, nhưng dù sao cũng tốt hơn những lính đánh thuê mà cô chưa từng nói chuyện.
Hơn nữa, trước đó, khi Cổ Nhất Minh thu hạt thông có độ phóng xạ thấp của cô, ánh mắt anh ấy trong sáng, không hề có chút tham lam muốn chiếm đoạt, vì vậy cô tương đối yên tâm về anh ấy hơn một chút.
Mượn xe đẩy của đoàn, Cổ Nhất Minh đặt mười bao tải của cô lên trên, vừa đi vừa nói lớn: “Cô mang nhiều quả thông về như vậy thật không có lợi, nếu thiếu củi đốt, chỉ cần nhặt một ít củi mục mà người khác bỏ đi ở gần đây là đủ rồi.”
Cổ Nhất Minh vừa nói, vừa nháy mắt với cô, ý tứ rất rõ ràng, anh ấy là cố ý để những người đang lén lút nhìn thấy biết rằng, thứ anh ấy đang đẩy trên xe đẩy này căn bản không đáng một xu.
“Trưởng quan à, gần đây tôi bị mất ngủ, nghe bác sĩ ở bệnh viện nói mùi hương tỏa ra khi đốt quả thông có thể giúp an thần, giúp dễ ngủ.
Xung quanh đây không có cây thông, hôm nay không phải vừa hay đi thu thập hạt thông sao? Hạt thông đã được đoàn của các anh thu mua rồi, bao tải của tôi vừa hay còn trống, nên tôi nhặt một ít quả thông mà người khác không cần, mượn xe của các anh để kéo về.
Tôi mà bỏ lỡ lần này, lần sau muốn kiếm quả thông sẽ không dễ dàng đâu.” Tả Phiến tiếp lời anh ấy.
Ngay lập tức, hơn mười ánh mắt đang lén nhìn đã biến mất, hóa ra cô kéo về nhiều quả thông vô dụng như vậy, thật là uổng công họ theo dõi cô!
Ban đầu họ nghĩ rằng trong đống bao tải được một lính đánh thuê kéo về đó, chắc chắn chứa đầy thứ tốt. Họ trước tiên đánh dấu địa điểm lại, sau đó tìm cơ hội đến cướp, kết quả là...
Trong lòng Cổ Nhất Minh thầm giơ ngón tay cái lên với Tả Phiến, cô gái này quả thực rất thông minh, không trách một mình cô cũng có thể sống sót.
Anh ấy thích giao thiệp với người thông minh, hơn nữa, cô gái này dù có được tài sản lớn nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không giống như những cô gái chưa từng trải, tìm được thực vật phóng xạ thấp, liền không nhịn được mà hét lên kinh ngạc.
Sau đó lại lo lắng bị người khác phát hiện, che miệng cảnh giác nhìn xung quanh, không biết rằng trong tình huống này, chỉ cần người nào hơi chú ý một chút đều có thể phát hiện ra điều bất thường.
Cổ Nhất Minh xuất thân từ tầng lớp thấp nhất của khu 50, anh ấy tình cờ thức tỉnh dị năng hệ kim mới có cơ hội gia nhập đoàn lính đánh thuê Phi Hổ. Đáng tiếc cấp độ dị năng của anh ấy quá thấp, chỉ có thể làm một lính đánh thuê bình thường.
Thế nhưng anh ấy vẫn có thiện chí với những người nhặt phế liệu ở tầng lớp thấp, mỗi lần gặp những cô gái ngốc nghếch đó, anh ấy đều khuyên họ nên cố gắng bán thực vật có độ phóng xạ thấp cho đoàn lính đánh thuê, để tránh bị cướp trên đường về nhà.