Trong khi Tả Phiến đang thầm ghen tị với những lính đánh thuê trước mặt thì Cổ Nhất Minh cũng đang âm thầm ghen tị với vận may của cô.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gái này tham gia nhiệm vụ nhặt phế liệu của đoàn họ, kết quả là, thắng được một nửa số thu hoạch của Thôi Đại Bằng đã vu khống cô trước tiên, sau đó cô lại nhận được ba hạt thông phóng xạ thấp, mang đến Đại sảnh trao đổi thì mỗi hạt ít nhất cũng có thể đổi được 500 ngân tệ.
Nếu anh ấy có vận may như vậy, còn phải liều mạng làm lính đánh thuê làm gì nữa? Chỉ cần mỗi lần đi theo đoàn lính đánh thuê ra ngoài thu thập là đủ rồi.
Trợ cấp cố định hàng tháng của anh ấy cũng chỉ có 3000 ngân tệ, phần còn lại chỉ có thể dựa vào tiền hoa hồng từ các nhiệm vụ bên ngoài.
Thế nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ, họ cũng cần phải bỏ tiền ra mua vũ khí và trang bị, dọn dẹp thú biến dị trước, sau đó mới có thể dẫn những người nhặt phế liệu đến thu thập.
Một nửa số tiền thù lao thu nhận được sau khi trừ đi các chi phí, bảy phần mười phải nộp cho đoàn để làm quỹ công, dùng để mua vũ khí trang bị có kích thước lớn, hoặc chi trả viện phí cho những người bị thương nặng.
Ví dụ như nhiệm vụ lần này, cuối cùng mỗi người có thể nhận được tiền hoa hồng chắc không quá 1000 ngân tệ, còn không bằng thu nhập của cô gái nhỏ là Tả Phiến hôm nay.
Hoàn toàn không biết mình đang bị ghen tị, lúc này Tả Phiến đang phân vân, cô nên mang ba hạt thông có độ phóng xạ thấp đi bán, hay là để dành cho mình và em bé bổ sung dinh dưỡng?
Đây thực sự là một bài toán khó. Ông trời ơi, tại sao luôn để một người nghèo rơi vào tình huống khó xử như vậy chứ?
Để thoát khỏi sự rối rắm này, Tả Phiến quyết định, chiều nay sẽ tiếp tục cố gắng hết sức, nếu may mắn, gặp thêm một quả thông có độ phóng xạ thấp nữa, thì cô sẽ không cần phải đắn đo nữa, một nửa bán đi, một nửa cho vào bụng.
Mặt trời chói chang cuối cùng cũng đã di chuyển khỏi đỉnh đầu, tất cả những người nhặt phế liệu đều hăng hái sốc lại tinh thần, lần nữa bắt đầu công việc bận rộn.
Tả Phiến quyết định đến xem thử cái cây mà cô đã kiểm tra vào buổi sáng, nơi Mao Lật cảm nhận được một bụi cây nghi ngờ có mộc linh với giá trị năng lượng là 15 điểm. Mặc dù nó bị chôn khá sâu, nhưng cô vẫn không nỡ từ bỏ.
Cô quyết định cắt một nhát trước, nếu cây bụi đó có lá phóng xạ thấp, coi như cô kiếm được rồi.
Cô đi theo hướng mà Mao Lật chỉ dẫn, đến trước cây bụi đó, trước đó cô chỉ nhìn thoáng qua, cơ hồ không nhìn rõ lá của nó trông như thế nào, lúc này nhìn kỹ, trời ơi!
Nó vậy mà lại là một cây táo gai lửa!
Lý do cô nhận ra nó là vì lá của nó có hình quả trứng ngược, mép có răng cưa cùn, đầu răng cưa cong vào trong.
Quả của nó màu đỏ tươi, cành cây đầy gai nhọn, rất giống với cây táo gai lửa kiểng mà nhà cô trồng trên ban công, chẳng qua đây là phiên bản phóng to mà thôi.
Cây ở nhà cô cho quả chỉ to bằng hạt đậu, khi kết quả thành từng chùm, ít thì mười mấy quả, nhiều thì mấy chục quả.
Còn quả đỏ trên cây này, to bằng cây long nhãn, đáng tiếc chỉ có hai quả, trong đó một quả còn bị gặm mất một phần nhỏ.
Hai quả đều héo úa, có lẽ sắp khô héo rồi, chắc đây là những quả bị động vật biến dị bỏ qua nên còn sót lại.
Ngay khi nhận ra quả táo gai lửa, trái tim Tả Phiến đập thình thịch, lần đầu tiên, cô có xúc động muốn trồng cây.
Cây táo gai lửa là loại cây ưa ánh sáng mạnh, chịu được đất bạc màu, chịu hạn, chịu lạnh, là loại cây rất dễ trồng, hơn nữa phương pháp nhân giống của nó cũng rất đơn giản, có thể dùng hạt hoặc giâm cành.
Nói một cách đơn giản, đây là loài cây khó chết trong thế giới thực vật, hơn nữa quả của nó có hàm lượng đường rất cao, dinh dưỡng cũng rất phong phú, nhược điểm duy nhất có lẽ là vị ngọt xen lẫn chua, hơn nữa vị chua khá là gắt.
Nghĩ đến đây, cô lè lưỡi liếm thử quả táo gai lửa đã bị cắn mất một nửa, trong nháy mắt, cô cảm thấy như mình đang ăn tiên quả, chậc chậc, thật là quá ngon!