Nhìn mãi cũng chán, có người không nhịn được mà nhỏ giọng bàn tán, lúc này Thôi Đại Bằng đã cắt liên tiếp năm quả thông, nhưng gã ta không tìm thấy được một hạt thông nào cả. Ngay cả hạt lép không có nhân cũng không tìm thấy.
Tả Phiến cười lạnh trong lòng, hạt thông có giá trị dinh dưỡng cao như vậy, khi cô lấy hạt thông ra, mắt cô trợn đến muốn lồi ra khỏi hốc mắt để nhìn thì làm sao có thể còn để sót chứ?
Thực tế, những người nhặt phế liệu khác cũng vậy, bởi vì trên một cây thông, số quả thông có thể kiểm tra ra phóng xạ trung bình sẽ không vượt quá mười quả, họ đã vất vả cả buổi sáng, mới miễn cưỡng kiểm tra xong một cây thông.
Khi lấy hạt thông, ai mà không cẩn thận hết sức chứ?
Tả Phiến cảm thấy hôm nay vận may của cô không tốt lắm, tổng cộng kiểm tra được năm quả thông phóng xạ trung bình và một quả phóng xạ thấp, cuối cùng hạt thông lấy ra được, phóng xạ trung bình tổng cộng 54 hạt, phóng xạ thấp chỉ có 6 hạt.
Quả thông mà hai bác cháu Đinh Thái tặng cô tổng cộng có 25 quả, cô không tiện hỏi họ rốt cuộc đã đào được bao nhiêu hạt thông, nhưng ít nhất cũng không dưới 300 hạt nhỉ?
Nhưng cô không biết rằng, tổng số người nhặt phế liệu kiểm tra được quả thông phóng xạ thấp không quá năm người, và giá của hạt thông phóng xạ thấp ít nhất cũng gấp 500 lần hạt thông phóng xạ trung bình, hơn nữa còn là loại có giá mà không có hàng.
Khi Thôi Đại Bằng cắt đến quả thông thứ 15, tay gã ta đã bắt đầu run rẩy.
Tổng cộng có bốn bao tải, một bao chứa đầy cũng chỉ có khoảng ba mươi quả thông, gã ta đã cắt được một nửa nhưng vẫn không tìm thấy một hạt thông nào bị bỏ sót.
Tuy nhiên, bây giờ gã ta đã không còn đường lui, gã ta chỉ có thể nghiến răng tiếp tục.
Cuối cùng, đến khi gã ta cắt xong quả thông cuối cùng, cả người gã ta mềm nhũn ngồi bẹp trên mặt đất.
Hai người lính đánh thuê không chút chần chờ đã đổi tên trên túi chân không chứa một nửa thu nhập của gã ta thành tên của Tả Phiến, đồng thời họ cũng viết tên Thôi Đại Bằng vào danh sách đen của đoàn lính đánh thuê Phi Hổ.
Thôi Đại Bằng quỳ rạp trên mặt đất ôm đầu khóc lớn, nhưng không một ai tỏ ra thông cảm với gã ta.
Hai người lính đánh thuê bắt đầu kiểm tra hạt thông mà Tả Phiến giao nộp được đựng trong ba lô, họ sử dụng một máy kiểm tra có hình dạng giống như máy photocopy mà cô đã thấy ở Đại sảnh trao đổi, có thể một lần kiểm tra hai mươi hạt thông.
Khi họ nhìn thấy máy kiểm tra tự động phân loại ra 6 hạt thông có độ phóng xạ thấp, mắt của cả hai người đều sáng lên.
Đây là hạt thông có độ phóng xạ thấp duy nhất trong lều mà họ kiểm tra, hơn nữa còn có tới 6 hạt!
Họ đã chấp hành vô số nhiệm vụ, biết rằng, nhiều khi cả một cây thông cũng không thể tìm ra được một quả thông có độ phóng xạ thấp, mà số lượng hạt thông của quả thông có độ phóng xạ thấp sản xuất ra lại càng ít hơn.
Có thể tìm được ba hạt đã được coi là may mắn rồi, cô gái này vậy mà lại có được sáu hạt cùng một lúc!
Cùng là thực vật có độ phóng xạ thấp, giá của hạt thông cao hơn nhiều so với lá cỏ linh lăng, dù sao một loại là hạt giàu năng lượng và dinh dưỡng, loại còn lại chỉ là lá rau dại.
Để bảo vệ sự an toàn của những người nhặt phế liệu, khi lính đánh thuê kiểm tra được thực vật có độ phóng xạ thấp, họ sẽ chọn giữ bí mật, sợ những người nhặt phế liệu khác vì lợi ích mà liều lĩnh.
Sáu hạt thông có độ phóng xạ thấp này, theo quy định, đoàn lính đánh thuê sẽ lấy một nửa, ba hạt còn lại sẽ được niêm phong vào trong túi chân không thu nhập cá nhân của Tả Phiến.
Tả Phiến thấy họ còn đặc biệt ghi chép lại, lòng tin của cô đối với đoàn lính đánh thuê đã tăng lên rất nhiều. Nghĩ lại cũng đúng, đối với những người nhặt phế liệu, vài trăm hoặc vài nghìn ngân tệ, có lẽ trong mắt những lính đánh thuê này chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.
Bất kể ở đâu, giai cấp luôn tồn tại, cô hiện tại là một người vô sản điển hình, còn đang trong tình trạng nghèo rớt mùng tơi, còn những lính đánh thuê đó có lẽ đã thoát nghèo, không nói họ đến chuyện họ đã bước vào giai đoạn khá giả hay chưa, nhưng cô chắc chắn rằng, họ cũng đã đạt đến trạng thái no đủ rồi.