Mọi người đều biết, quả thông không thể ăn được, gã ta nghe cô gái nói là vì thích mùi hương khi đốt quả thông nên mới giữ lại, nhưng lời này vừa nghe là biết nói dối rồi.
Gã ta cảm thấy họ chắc chắn đã để lại một phần hạt thông ăn được trong quả thông, để qua mặt, ăn bớt phần phải nộp lên.
Cô gái đó vì là lần đầu tiên ra ngoài, nếu thực sự bị phát hiện, hoàn toàn có thể giả vờ không biết quy định này, khóc lóc nhận lỗi, cầu xin lính đánh thuê chắc chắn sẽ nhắm một mắt mở một mắt, tha cho cô ta.
“Anh nói tôi giấu hạt thông? Anh có bằng chứng gì không?” Tả Phiến liếc xéo gã ta, cô bình tĩnh nói.
“Trưởng quan, ngài xem, bên cạnh cô ta chất đống bốn bao tải quả thông, nói rằng bên trong không có hạt thông được giấu đi, đến đứa ngốc cũng không tin!” Thôi Đại Bằng chỉ vào những bao tải phồng lên bên chân cô nói.
Đinh Ất tức giận đứng dậy, khi cô bé định lên tiếng giúp đỡ thì Tả Phiến nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô bé.
“Anh cảm thấy mình rất thông minh, phải không? Vậy thì trước mặt mọi người, anh hãy đào từng hạt một từ bốn bao tải quả thông này, chỉ cần anh có thể đào ra một hạt thông, tôi sẽ thừa nhận mình đã che giấu thu hoạch.
Nhưng nếu anh không đào ra được một hạt thông nào, thì hãy đưa toàn bộ thu hoạch của anh hôm nay cho tôi làm quà xin lỗi, anh dám cược với tôi không?” Tả Phiến lạnh lùng nói.
“Tại sao tôi phải đưa thu hoạch của tôi cho cô? Cô nằm mơ đi!” Thôi Đại Bằng tức giận nói.
“Chẳng phải anh khẳng định tôi che giấu thu hoạch sao? Theo quy định, người che giấu thu hoạch sẽ bị tịch thu toàn bộ thu hoạch, đồng thời bị liệt vào danh sách đen.
So với anh, tổn thất của tôi lớn hơn nhiều, ngay cả điều này anh cũng không dám cá cược, vậy chứng tỏ anh đang vu khống tôi!
Thưa trưởng quan, chuyện tùy tiện vu khống người khác như vậy, các anh sẽ trừng phạt anh ta như thế nào?” Tả Phiến quay đầu nhìn về phía một trong hai lính đánh thuê.
“Tịch thu toàn bộ thu nhập của anh ta ngày hôm nay, liệt vào danh sách đen của đoàn Phi Hổ chúng tôi.” Người lính đánh thuê đó nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Trên trán của Thôi Đại Bằng toát mồ hôi lạnh, lý do gã ta dám nhảy ra tố cáo, ngoài việc muốn liên lụy đến hai chú cháu Đinh Thái, còn có một lý do quan trọng khác.
Người tố cáo có thể nhận được một phần tư số thu hoạch của người che giấu, loại chuyện không công mà hưởng lợi này gã ta đã từng làm trước đây.
Nhưng gã ta chỉ suy đoán ra có điều gì đó mờ ám thông qua bốn bao tải quả thông dưới chân Tả Phiến, chứ gã ta hoàn toàn không biết những quả thông đó có hạt thông nào chưa được lấy ra hay không.
Bây giờ gã ta chỉ có thể thầm cầu nguyện, ngay cả khi Tả Phiến thực sự không cố tình che giấu, chỉ cần có một hạt thông bị bỏ sót trong những quả thông đó, gã ta cũng sẽ không bị coi là vu khống.
“Được, cá cược thì cá cược, tôi không tin cô sẽ mang bốn bao tải quả thông không về nhà.” Thôi Đại Bằng hung dữ nói.
Kế tiếp, tất cả những người nhặt phế liệu trong lều và cả hai lính đánh thuê phụ trách kiểm tra đều ngồi vây quanh, lặng lẽ nhìn người đàn ông lấy từng quả thông từ bao tải của Tả Phiến ra, sau đó dùng dao cắt quả thông thành những dải dài bằng ngón tay út.
Hạt thông của loại thông biến dị này, mỗi hạt to bằng quả hồ đào, thông thường, người ta sẽ dùng một chiếc thìa thép để múc vào trong.
Thế nhưng Thôi Đại Bằng lo lắng mình bỏ sót, cứ nhất quyết cắt mỗi quả thông thành những dải nhỏ, khiến mọi người đều không khỏi khinh bỉ.
“Trời ạ! Anh ta thật kiên nhẫn, nếu dùng sức lực này để đi thu thập, chắc chắn sẽ không bỏ sót một hạt thông ăn được nào!”
“Hừ, lợi ích mà không chiếm thì là đồ ngu ngốc à, cái tên Thôi Đại Bằng này bình thường dựa vào em trai mình là lính đánh thuê, đã nhiều lần đi cướp thu hoạch của người khác. Hôm nay chắc gã ta muốn tố cáo người ta để nhận phần thưởng một phần tư sau khi tố cáo đấy, cho nên gã ta có thể không cẩn thận được sao?”
“Tôi thấy gã ta đúng là ăn no rửng mỡ, có thời gian nhìn chằm chằm vào người khác, chi bằng dành thời gian suy nghĩ xem buổi chiều nên chọn cây nào mới có nhiều thu hoạch.”