Cô chấp nhận số phận và nghĩ: “Được rồi, nếu việc chạy bộ đường dài mỗi ngày của tôi sau này vẫn không thể khiến đứa bé bị sảy, thì chỉ còn cách sinh nó ra thôi.”
“Cô gái, xét thấy hiện tại cô đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, do đó thai nhi trong bụng cô cũng bị ảnh hưởng rất lớn, tôi đề nghị cô hãy cố gắng bổ sung dinh dưỡng hết mức có thể. Nếu không thai nhi này rất khó giữ được.” Nữ bác sĩ dặn dò.
“Vâng, tôi sẽ chú ý.” Tả Phiến gật đầu qua loa.
“Cô gái, tôi biết đại đa số người ở khu 50 đều có mức sống dưới trung bình, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, một khi thai nhi bị sảy thai do suy dinh dưỡng quá mức, tổn thương mà cơ thể cô phải chịu còn lớn hơn nhiều so với việc sinh con bình thường, nếu đến lúc đó cô không thể chi trả nỗi tiền viện phí thì xác suất tử vong sẽ lớn hơn 20%.
Vì vậy, tôi khuyên cô, vào lúc này đừng nghĩ đến việc tiết kiệm nữa, dù có phải tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, cũng phải cố gắng bổ sung dinh dưỡng, hiểu không?” Nữ bác sĩ nhấn mạnh một lần nữa.
Tả Phiến sợ ngây người!
Không phải chỉ là sảy thai thôi sao? Sao lại nâng lên đến mức độ tử vong rồi?
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ trước mặt, rõ ràng không phải là đang dọa cô cho vui. Cô nghĩ lại thì nhận ra, dường như cũng không phải là không có khả năng, ở vùng đất hoang này, ngay cả no đủ cũng là vấn đề, sau khi sảy thai không có tiền chữa bệnh cũng là bình thường.
Chính phủ cung cấp miễn phí khám thai và sinh sản, nhưng sẽ không miễn phí chữa bệnh cho phụ nữ sảy thai.
Một căn bệnh vốn không nguy hiểm đến tính mạng, dưới sự kết hợp của nạn đói và thiếu thuốc men, cũng không phải là không có khả năng tử vong.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi chắc chắn sẽ làm theo lời dặn của bác sĩ, nếu bác sĩ không còn gì dặn dò nữa, tôi xin phép đi trước, hẹn gặp lại bác sĩ vào lần khám thai tháng sau!” Tả Phiến cố gắng nặn ra một nụ cười, cô đứng dậy chào tạm biệt. Cô thực sự không dám nghe thêm nữa, nếu không cô đoán mình sẽ bị mềm chân, không thể đi về được.
Biểu cảm này của cô, nữ bác sĩ đã sớm không còn lạ lẫm, phẩy tay cho cô rời đi.
Trong văn phòng, một nữ bác sĩ khác thấy Tả Phiến đi xa, không nhịn được cười nói: “Bác sĩ Hoàng, cô thật quá tốt bụng, cô nói nhiều như vậy với những người phụ nữ ăn xin ở khu 50 này có ích gì? Họ không nỡ bỏ tiền ra dưỡng thai đâu.”
“Bác sĩ Đổng, chẳng lẽ cô không cảm thấy chính phủ quá hà khắc với thai phụ ở khu 50 của chúng ta sao? Một mặt muốn họ đóng góp cho việc gia tăng dân số, mặt khác lại không chịu trợ cấp kinh tế cho họ trong thời gian mang thai.
Trong hoàn cảnh mà họ còn không thể đảm bảo được cơm ăn áo mặc cho bản thân, mà có hơn mười phần trăm thai phụ sinh con an toàn đã là điều đáng cảm ơn trời đất rồi!” Bác sĩ Hoàng thở dài nói.
“Cô đã biết chỉ có một phần mười cơ hội, tại sao còn phải dặn dò từng người phụ nữ mang thai một cách lặp đi lặp lại như vậy?” Bác sĩ Đổng nói với giọng lạnh lùng.
Không phải cô ấy nhẫn tâm, mà là làm việc nhiều năm, cô ấy đã sớm quen với việc tỷ lệ phụ nữ mang thai ở khu ổ chuột bị tử vong quá cao.
Đúng vậy, sảy thai ở một nơi như khu 50, về cơ bản tương đương với án tử hình.
Bởi vì sau khi sảy thai, cơ thể vốn đã suy dinh dưỡng sẽ bị tổn thương, giống như thêm dầu vào lửa, việc phục hồi trở nên đặc biệt khó khăn.
Phụ nữ trong tình huống này, vừa không thể đáp ứng nhu cầu của đàn ông, lại không thể đảm đương công việc nhặt phế liệu vất vả, lại càng cần thuốc men đắt tiền để phục hồi cơ thể.
Hầu hết họ sẽ trở thành những người vợ bị chồng bỏ rơi. Một số đàn ông sẽ nhẫn tâm đuổi họ ra khỏi nhà, một số đàn ông khác tuy có chút mềm lòng, nhưng cũng không muốn bỏ tiền ra mua thuốc chữa bệnh cho họ, có người dù có lòng tốt, nhưng cũng không có đủ tiền mua thuốc đắt đỏ, chỉ có thể bất lực nhìn những người phụ nữ chờ chết.
Vì vậy, phụ nữ ở khu 50, có thể hồi phục sau khi sảy thai, chỉ chiếm hai phần mười.