“Cô gái, chắc là cô không ngờ nó lại đáng giá như vậy nhỉ? Nếu là nửa năm trước, loại lá này quả thực nhiều nhất cũng không quá 60 ngân tệ, còn phải là loại đặc biệt tươi non như thế này.
Thế nhưng nghiên cứu mới nhất cho thấy, nếu phụ nữ mang thai ăn loại lá tươi non có độ phóng xạ thấp này thì tỷ lệ đứa trẻ sinh ra có dị năng sẽ thể cao hơn ít nhất ba phần.
Ban đầu chỉ có những người giàu có trong khu 10 trở vào mới có tiền ăn thực phẩm có độ phóng xạ thấp làm thức ăn chính. Bây giờ những hộ giàu có ngoài khu 10 cũng sẵn sàng chi tiền mua về cho phụ nữ mang thai trong nhà họ ăn, chỉ để sinh ra một Chiến sĩ gen bẩm sinh.
Có người nói khi Chiến sĩ gen bẩm sinh tu luyện sẽ không gặp bình cảnh, họ gánh trên mình tương lai và hy vọng phát triển gia tộc.
Vì vậy giá của thứ này tăng lên gấp đôi, hơn nữa còn thường xuyên trường hợp có giá mà không có hàng, bởi vì xác suất người nhặt phế liệu gặp được thứ này ngoài tự nhiên là cực kỳ thấp.
Đáng tiếc, cái này của cô chỉ là rau dại thông thường, nếu là loại trái cây có hương vị ngon hơn chẳng hạn, thì giá của nó còn có thể tăng lên gấp đôi!” Người phụ nữ nhiệt tình giải thích cho cô.
Hôm nay, chỉ nhờ chiếc lá này thôi mà cô ấy cũng có thể nhận được ít nhất 5 ngân tệ tiền hoa hồng, làm sao cô ấy có thể không vui chứ?
Tả Phiến vừa nghe thứ này tốt cho thai nhi, cô lập tức có chút do dự, biết đâu trong bụng cô đã có một đứa bé rồi.
Đứa bé này hiện tại có vẻ khá kiên cường, cô đã chạy một quãng đường dài như vậy, lại còn bị ngã một cú rất mạnh nhưng đứa bé không hề có dấu hiệu muốn rơi ra ngoài.
Nếu cuối cùng cô buộc phải sinh đứa bé này, thì với tư cách là mẹ, cô liệu có thể để đứa bé này thua người khác ngay từ vạch xuất phát không?
Nghĩ đến đây, cô quyết định bán một nửa trước, phần còn lại đợi sau khi cô kiểm tra thai nhi rồi quyết định. Nếu trong bụng không có gì, vậy thì cô là một người trưởng thành không cần phải quá để ý, không cần ăn những thứ quý giá như vậy, cứ trực tiếp đổi thành tiền là được.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười hỏi nhân viên ở trước cửa sổ: “Thưa cô, loại lá này, nếu có thể lấy ra nhiều lá một lúc, giá có giảm không?”
Không phải đều nói vật hiếm thì quý sao? Nếu cô bán quá nhiều một lúc, liệu họ có không muốn trả cho cô giá cao như vậy không?
“Càng nhiều càng tốt! Yên tâm, nếu là cung cấp số lượng lớn, chúng tôi bán ra cũng dễ dàng hơn, giá chỉ có tăng không giảm!
Những người giàu có trong khu 10 trở vào có tủ lạnh bảo quản, loại lá này họ mua về có thể để dành trong vòng nửa tháng không bị hỏng.” Mắt người phụ nữ càng sáng hơn, như thể một người đang đói bụng nhìn thấy một đĩa thịt kho tàu.
“Tôi có... 9 lá.” Tả Phiến cố nhịn đau mà nói, bản thân cô cũng không rõ là đau lòng cho đứa bé trong bụng, hay là đau lòng cho số tiền có thể bị cô ăn mất.
Người phụ nữ vừa nghe liền vội nói: “Tuyệt quá! Tôi quyết định sẽ tăng giá cho cô thêm một phần mười, tôi sẽ thu mua với giá 110 ngân tệ/ trăm gram, cô mau lấy ra để tôi đưa vào máy kiểm tra đi.”
Tả Phiến cẩn thận đếm đủ 9 lá, cô cố gắng chọn những lá to, rồi đưa qua cửa sổ. Đây là điểm trao đổi chính thức của chính phủ, xung quanh đều có camera giám sát, không cần lo lắng người bên trong lấy đồ rồi không nhận.
Người phụ nữ lấy một cái khay, cẩn thận đặt chín chiếc lá vào, sau đó đặt khay vào một cái máy có hình dạng giống như máy photocopy ở phía sau.
Rất nhanh, bên trong vang lên tiếng máy móc: “Trọng lượng: 1,056 gram. Lá cỏ linh lăng biến dị độ phóng xạ thấp. Giá trị phóng xạ: 15 điểm. Thời gian sinh trưởng: Chưa đến 5 tiếng. Độ tươi: 8. Đánh giá tổng hợp: Hạng ưu!”
“Cô gái, tôi sẽ thu mua lô lá cỏ linh lăng này của cô theo giá 110 ngân tệ/ trăm gram như đã nói trước đó. Tổng cộng là 1161,6 ngân tệ, tôi làm tròn cho cô là 1162 ngân tệ, thế nào, cô hài lòng không?” Người phụ nữ cười nói.
“Hài lòng.” Tả Phiến gật đầu.
“Vui lòng xuất trình đồng hồ của cô, tôi sẽ chuyển số tiền này vào tài khoản của cô ngay bây giờ.” Người phụ nữ nói tiếp.