Chẳng lẽ ông trời cho cô xuyên không thành một phụ nữ mang thai nhặt phế liệu ở vùng đất hoang, nên mới cho cô một chút may mắn để bù đắp?
Mao Lật nghe cô lảm nhảm, lại nói một số chuyện hoàn toàn không có khoa học, cậu ấy muốn phản bác nhưng lại không dám, ai bảo cô là phụ nữ mang thai chứ?
Lá cỏ linh lăng tươi nếu không ăn trong vòng hai ngày, hương vị sẽ kém đi rất nhiều, mang đi bán thì giá cũng sẽ bị giảm.
Tả Phiến quyết định để lại 4 lá để ăn, 14 lá còn lại mang đến Trung tâm trao đổi để đổi lấy tiền, tiện thể đến bệnh viện kiểm tra thai nhi.
Trải qua quá trình điều chỉnh tâm lý trên đường về, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với việc có thể bản thân đang mang thai. Nghĩ theo hướng tích cực, sau khi sinh con, cô có thể nhận được một khoản bồi thường một lần là 5000 ngân tệ, hai mẹ con cô tiết kiệm chi tiêu, ít nhất cũng có thể sống qua một năm.
Còn một điểm quan trọng hơn, cô không có một người thân nào trên vùng đất hoang này, sau này, có thể đứa trẻ này sẽ đồng hành cùng cô ít nhất 20 năm, có con rồi, cô không còn là một linh hồn cô độc nữa.
Tất nhiên, giai đoạn đầu chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng cô tin rằng, chỉ cần cô chịu khó, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.
Mang theo suy nghĩ như vậy, cô bước vào Đại sảnh trao đổi.
Không có nhiều người đến đây để trao đổi vật phẩm, bởi vì người bình thường không có cơ hội tìm thấy thực vật có độ phóng xạ thấp tương đối quý giá, còn đá năng lượng thì càng hiếm hơn.
Trong Đại sảnh có tám cửa sổ, trong đó có sáu cửa sổ là để trao đổi vũ khí, những người đến đó chủ yếu là lính đánh thuê. Bọn họ thường nhận một số nhiệm vụ có độ nguy hiểm tương đối lớn, cho nên vũ khí bị hao mòn rất nhiều, vì vậy họ thường xuyên cần phải thay đổi vũ khí.
Hai cửa sổ còn lại, một là cửa sổ trao đổi đá năng lượng, một là cửa sổ trao đổi thực vật có độ phóng xạ thấp, còn thực vật có độ phóng xạ trung bình, nơi đây căn bản không tiếp nhận, chỉ có thể đến cửa hàng nhỏ ở khu cư trú để trao đổi với chủ cửa hàng.
Tả Phiến không hề hoang mang mà bước đến cửa sổ, tiện thể xem giá trao đổi. Trên bảng ghi rất chung chung, giá trao đổi thực vật có độ phóng xạ thấp: Từ 20 - 200 ngân tệ/ trăm gram.
Mức giá này dao động quá lớn, Tả Phiến không khỏi nghi ngờ liệu cô có bị lừa hay không?
Tuy nhiên, ngoài điểm trao đổi chính thức của chính phủ, những điểm trao đổi khác tương tự như chợ đen thì cô lại không dám đến. Với thân hình nhỏ bé của cô, đến đó chắc chắn là để cho người ta ăn thịt, không lấy được tiền chỉ là chuyện nhỏ, biết đâu còn mất cả mạng.
Thôi thì thôi, chịu thiệt thì chịu thiệt vậy, dù sao cũng là nhặt được, không tốn chi phí gì.
Cô tự an ủi mình như vậy, sau đó tiến đến trước cửa sổ, rồi nói với người phụ nữ trẻ đang lười biếng dựa vào lưng ghế ở bên trong: “Thưa cô, xin hỏi ở đây có trao đổi lá cỏ linh lăng có độ phóng xạ thấp không?”
Vừa nghe thấy độ phóng xạ thấp, người phụ nữ lập tức ngồi thẳng dậy, trên mặt nở một nụ cười nhẹ: “Tất nhiên là có, cửa sổ của chúng tôi trao đổi tất cả các loại thực vật có độ phóng xạ thấp, ngay cả những loại có độc, chỉ cần nằm trong danh sách thu mua, cũng có thể trao đổi.”
“Vậy cái này, nhờ cô định giá giúp tôi!” Tả Phiến lấy một chiếc lá từ trong ba lô đưa cho cô ấy.
Chiếc túi này là túi vải bố do mẹ của nguyên chủ để lại, màu sắc đã phai nhạt do giặt nhiều lần, hoa văn ban đầu trên đó cũng không còn nhìn rõ nữa, nhiều năm qua cô ấy vẫn luôn không nỡ dùng, bây giờ mới được cô lấy ra sử dụng.
Không phải Tả Phiến muốn gây chú ý, mà là trong nhà, ngoài bao tải và giỏ mây ra, cô không có chiếc túi nào khác có thể mang ra ngoài được.
Người phụ nữ vừa nhìn thấy chiếc lá non xanh mướt trong tay cô, mắt cô ấy liền sáng lên, người cũng đứng dậy khỏi ghế.
“Nếu cái lá này thực sự có độ phóng xạ thấp, giá trị của nó ít nhất cũng phải hơn 100 ngân tệ.” Người phụ nữ kích động nói.
Tả Phiến sững sờ, trong ký ức của nguyên chủ, lá cây có độ phóng xạ thấp không có giá trị đến vậy nha?