Mẹ Bầu Nhặt Mót Ở Phế Thổ Để Nuôi Con

Chương 24:

Chương Trước Chương Tiếp

Chạy được một đoạn, cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, nếu cô tăng cường lượng vận động, chẳng hạn như chạy đường dài, có lẽ cơ thể này không chịu nổi, sẽ dẫn đến sảy thai tự nhiên?

Nghĩ đến đây, cô chạy càng nhanh hơn.

Mao Lật rất lo lắng, cậu ấy liên tục nhắc nhở: “Chủ nhân, phụ nữ mang thai không thích hợp vận động mạnh, như vậy cơ thể người sẽ bị quá tải, dẫn đến các triệu chứng sảy thai.”

“Phù phù! Vậy chẳng phải càng tốt sao, không cần phẫu thuật cũng có thể kết thúc thai kỳ.” Tả Phiến thở hổn hển trả lời, bước chân cô càng lúc nhanh hơn.

Là một vận động viên marathon, sức chịu đựng của cô rất mạnh, cho dù cơ thể này quá yếu, cô vẫn có thể kiên trì chạy ít nhất gấp đôi giới hạn ban đầu của nguyên chủ.

Đang chạy, ống quần của cô đột nhiên bị một cành cây vươn ra giữa đường nhỏ móc vào, Tả Phiến không kịp phanh lại, trực tiếp bị vấp ngã.

Ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên của cô là cảm nhận bụng mình, xem có cảm giác đau hay không, nhỡ đâu phôi thai nhỏ này cứ thế mà rơi đi, chẳng phải là khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ sao?

Mặc dù nghĩ như vậy có chút không phúc hậu, nhưng đứa trẻ cũng nên được sinh bởi cha mẹ ưu tú chứ? Theo một người mẹ không có năng lực gì như cô, sinh ra ở một khu ổ chuột như khu 50, ngay từ đầu đứa bé đã thua trên vạch xuất phát rồi.

Thà quay về lò tái tạo lại, chọn một cặp cha mẹ xuất sắc hơn, sống những ngày tháng tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên, ý tưởng của cô đã thất bại, bụng dưới của cô vẫn yên bình, không có phản ứng gì, ngược lại lòng bàn tay cô, cô theo bản năng dùng tay chống đất khi ngã xuống nên đã bị một viên đá sắc nhọn cứa một vết nhỏ.

Nhưng vết thương nhỏ này, đối với một vận động viên như cô, căn bản là không đáng kể, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân là xong.

Nghĩ đến băng cá nhân, cô lại không khỏi cau mày, ở một nơi như khu 50, băng cá nhân rất đắt, một ngân tệ chỉ mua được hai miếng băng cá nhân. Cô nhớ lại lúc ở nhà, mười đồng đã có thể mua được một trăm miếng.

Haiz! Không thể nghĩ nữa, vừa nghĩ đến lại không nhịn được mà muốn òa khóc.

Xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, Tả Phiến đứng dậy từ mặt đất, Mao Lật lo lắng nói: “Chủ nhân, người bị thương rồi, người nên khử trùng vết thương kịp thời, nếu không...”

“Dừng lại! Cậu không thấy đây là nơi nào sao? Cậu có thể biến ra các loại vật tư y tế cho tôi à?” Tả Phiến bực bội quát cậu ấy, Mao Lật tủi thân cuộn đuôi mèo thành một cục.

Chủ nhân quá nóng tính, rõ ràng cậu ấy đang quan tâm đến cô, vậy mà cô lại mắng cậu ấy.

Nhưng nghĩ lại, chủ nhân hiện tại có thể đang mang thai, tâm trạng của phụ nữa mang thai không ổn định cũng là đều bình thường. Cậu ấy sẽ rộng lượng tha thứ cho cô lần này.

Tả Phiến đứng dậy, cô phủi bụi trên người, ánh mắt hung dữ nhìn về phía thủ phạm vươn từ mép đường ra đến giữa đường.

Chỉ thấy trên đó còn nở vài đóa hoa màu tím sẫm to bằng hoa hồng, cánh hoa có cuống dài, hình dáng bầu dục. Đây chẳng phải là... cỏ linh lăng phiên bản phóng to sao?

Lý do Tả Phiến nghĩ ngay đến cỏ linh lăng là vì cô có một người mẹ thích ăn cỏ linh lăng. Mỗi năm khi xuân về, mẹ cô lại kéo cha cô lên núi hái một đống lớn cỏ linh lăng về.

Trộn, xào, nấu canh, thậm chí còn làm bánh bao nhân cỏ linh lăng.

Công bằng mà nói, cô cũng thích hương vị của cỏ linh lăng, nhưng cỏ linh lăng phát triển theo mùa và chỉ có cỏ linh lăng non ăn mới ngon.

Mỗi lần mẹ cô đều hái rất nhiều mang về ăn trong vài ngày liên tục, phần không ăn hết còn được chần qua nước sôi, rồi đông lạnh cất trong ngăn đá, tuy nhiên, ăn nhiều tự nhiên sẽ không còn thấy quý nữa.

Nhưng lúc này, có thể phát hiện ra cỏ linh lăng ở thế giới khác, cô cảm thấy vô cùng thân thiết. Từ cỏ linh lăng lại liên tưởng đến những món ngon mà mẹ từng làm từ cỏ linh lăng, nước mắt cô lại không kìm được mà tuôn ra.

Dừng lại! Dừng lại! Nước mắt là thứ vô dụng nhất!

Tả Phiến nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, cô lấy dao kiểm tra, nhắm vào một chiếc lá to bằng bàn tay của cỏ linh lăng này và bắt đầu đo lường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)