Ban đầu nguyên chủ nghĩ rằng đó chỉ là một nhân duyên thoáng qua, không ngờ nó lại kết thành một quả bom hẹn giờ!
Nếu cơ thể này thực sự đã dính chưởng, thì cô sẽ thảm hại vô cùng!
Vừa mới xuyên không đã đến vùng đất hoang thiếu ăn thiếu mặc, khiến cô lo lắng không biết bản thân có đủ ăn no mặc đủ hay không, giờ cô lại phải lo thêm việc phải ăn uống, vệ sinh của một đứa trẻ?
Ông trời ơi, xin ông hãy giáng một tia sét xuống đánh chết con đi!
“Chủ nhân, người làm sao vậy? Mao Lật cảm nhận được cảm xúc của người dao động dữ dội, hình như người đang rất sợ hãi. Người có thể nói cho Mao Lật biết người đang sợ gì không? Mao Lật sẽ liều mạng bảo vệ người!” Chú mèo máy tinh xảo nói với giọng đầy lo lắng.
“Mao Lật, cậu nói cậu có thể kiểm tra toàn diện các chỉ số sức khỏe của từng cơ quan trong cơ thể tôi, vậy cậu có thể khám xem tôi có thai hay không chứ?” Tả Phiến gấp gáp hỏi.
“Chủ nhân đang nghi ngờ mình có thai sao? Chủ nhân, tình trạng sức khỏe hiện tại của người không cần kiểm tra cũng có thể nhìn ra, cơ thể người đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, hoàn toàn không thích hợp để mang thai, nếu người thực sự có thai thì người nên bỏ thai ngay lập tức.”
Mao Lật có chút tức giận, trong lòng cậu ấy căm ghét cái tên rác rưởi kia cực kỳ, bởi tên đó không quan tâm đến sức khỏe của chủ nhân, còn dám cùng chủ nhân phát sinh quan hệ.
Chủ nhân mới vừa tròn 25 tuổi thôi, ở nhiều chủng tộc có trí tuệ trong Tinh Tế thì độ tuổi này vẫn còn là trẻ vị thành niên đó.
“Vậy Mao Lật, cậu có thể chỉ tôi làm sao mới có thể phá cái thai này không?” Tả Phiến nói, không phải cô không tôn trọng nguyên chủ, mà bởi vì đứa trẻ này vốn chỉ là một việc ngoài ý muốn của nguyên chủ, không phải là kết tinh tình yêu của cô ấy.
“Chủ nhân, tuy kiến thức của tôi rất phong phú, cũng biết quy trình cơ bản của phẫu thuật, nhưng đây là chuyện hệ trọng đến tính mạng con người, nhất định phải làm trong phòng phẫu thuật vô trùng, do bác sĩ chuyên khoa hoặc robot y tế có độ chính xác cao đã được cài đặt chương trình phẫu thuật này thực hiện.
Huống chi, tôi hiện tại vẫn là hình dạng mèo con, nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp người nhổ một cái gai thôi.”
Lời nói của Mao Lật khiến trái tim Tả Phiến như chìm xuống đáy vực. Đừng nói đến việc phá thai, ngay cả biện pháp tránh thai, phía chính phủ của sao Lục Tảo cũng không cung cấp. Bây giờ, quả bom hẹn giờ trong bụng cô, trừ khi sảy thai tự nhiên, nếu không cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bụng mình ngày một lớn lên, rồi sinh ra.
Tả Phiến cố gắng lục lọi ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cô cũng tìm thấy một thông tin hữu ích, là về bệnh viện công duy nhất ở khu 50 có cung cấp dịch vụ khám thai và sinh nở miễn phí cho phụ nữ mang thai, mà chi phí nằm viện khi sinh cũng được miễn hoàn toàn.
Nhưng những điều này không thể an ủi cô chút nào. Thứ nhất, trong vòng nửa năm tới, cô không còn thích hợp để làm công việc nặng nhọc và vận động mạnh, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc nhặt phế liệu của cô.
Thứ hai, sau khi đứa trẻ được sinh ra, khu 50 này không có nhà trẻ, ai sẽ chăm sóc đứa trẻ giúp cô? Chưa kể đến việc giáo dục cho đứa trẻ sau sáu tuổi nữa.
Trong ký ức, chỉ có khu 30 trở vào mới có trường tiểu học và trung học, còn đại học cao đẳng thì chỉ có khu 10 trở vào mới có. Trẻ em ở ngoài khu 10, trừ khi có thành tích đặc biệt xuất sắc, nếu không căn bản không thể thi vào đại học.
Vì vậy, cách khả thi duy nhất bây giờ là sảy thai tự nhiên.
Tả Phiến nghĩ đến những va chạm mạnh cũng có thể dẫn đến sảy thai, nhưng đều bị cô bác bỏ, bởi vì sảy thai trong trường hợp này rất dễ gây tình trạng xuất huyết nặng.
Cô còn trẻ, không muốn chết sớm.
Sau khi suy nghĩ kỹ, cô quyết định vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thai nhi trước, nhỡ đâu cô nhầm lẫn thì sao, nhỡ đâu là do cô sợ bóng sợ gió một hồi.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, nhưng cô đã không còn tâm trạng nhặt phế liệu nữa. Cô vội vàng quay về cùng Mao Lật, vì đi quá chậm nên cô bắt đầu chạy đi.