Chương trước trang sách trang tiếp theo bản ghi đọc
Tả Phiến khóc một lúc thì đột nhiên nghe thấy âm thanh kim loại phát ra từ góc, giống như tiếng máy mới chạy lần đầu.
Cô giật mình, quên luôn phải khóc.
Mạch điện trong nhà bị hỏng khi cô mười một tuổi. Khi đó, cô và Kỳ Dương hằng ngày lo ăn và không có dư tiền để tìm người sửa chữa. Kể từ đó, bọn họ cũng không sử dụng lại điện nữa.
Hai đứa nhóc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi bộ trong bóng tối vào ban đêm.
Lúc này Tả Phiến khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, ánh mắt dán chặt vào phương hướng phát ra chuyển động.
Cô mơ hồ nhớ ra đó là nơi cô đặt mảnh kim loại vụn, chẳng lẽ sau khi loại bỏ rỉ sét, các bộ phận bên trong mảnh kim loại chỉ đơn giản là vỡ vụn ra thôi?
Tả Phiến đang băn khoăn thì một ngọn đèn xanh chợt sáng lên trong góc, cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối mà trái lại càng lo lắng hơn.
Chẳng lẽ lại có ma trêu?
Giây tiếp theo, ánh sáng xanh dần dần nhạt đi và biến thành một khối ánh sáng trắng lớn, một bộ xương kim loại màu bạc hình người xuất hiện trong luồng ánh sáng trắng. Từ những đặc điểm trên khuôn mặt có thể mơ hồ thấy được đây là dáng dấp một người đàn ông cao chừng mét tư, nhìn bằng mắt thì có vẻ khá thấp bé như người tí hon.
Tả Phiến sững sờ tại chỗ, vừa định đưa cho hồn ma kia một bát canh gà, dạy nó đạo lý oan có đầu nợ có chủ, đi mà tìm ra hung thủ đã giết chết nó, đừng đến quấy rầy một người qua đường vô tội như cô.
Sau đó, một giọng nam trung từ tốn phát ra từ bộ xương: “Hỡi ân nhân vĩ đại của tôi, tôi Nhị hoàng tử Maury Jones Barnett Mitlanton của Cơ Giới tộc, xin được cung kính chào cô! Thay mặt cho tất cả mọi người trên toàn bộ Cơ Giới tộc, tôi chân thành cảm ơn ân huệ cứu mạng của cô, cảm tạ cô đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu. “
Ặc? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tả Phiến ngay lập tức chết lặng!
“Khụ khụ! Cái đó, Mao Lật, nói xem Cơ Giới tộc rồi Cơ Giới tinh rốt cuộc là gì?” Tả Phiến dũng cảm hỏi.
“Cơ Giới tinh ở rất xa trong thiên hà Columbus, cách thiên hà 30 triệu năm ánh sáng. Cơ Giới tộc chúng tôi là một thế hệ mới được tạo ra bởi sự tiến hóa của trí tuệ nhân tạo được tạo ra bởi các nền văn minh tiên tiến và bằng cách hợp nhất gen của các sinh vật thông minh với các bộ xương kim loại có tính mô phỏng cao. Mỗi người trong Cơ Giới tộc chúng tôi đều rất thông minh và hiểu biết, nhưng tổ tiên của chúng tôi đã thỏa thuận với người tạo ra họ rằng khi mỗi khi một sinh linh được sinh ra trong Cơ Giới tộc, não đều sẽ được cấy vào một con chip hòa bình.
Với sự hạn chế của con chip hòa bình này, Cơ Giới tộc vốn yêu chuộng hòa bình sẽ không bao giờ chủ động tấn công người khác trừ khi tính mạng của họ bị đe dọa.
Hơn nữa, tổng dân số của Cơ Giới tộc chúng tôi sẽ luôn được kiểm soát nội trong mười ngàn người. Bộ lạc mới sẽ không được phép sinh ra một sinh linh mới trừ khi một thành viên già trong bộ tộc chết đi.
Người thuộc Cơ Giới tộc bọn tôi đã sống trên Cơ Giới tinh qua nhiều thế hệ, nhưng với tư cách là hoàng tử của Cơ Giới tộc, trước buổi lễ trưởng thành, chúng tôi sẽ phải du hành đến nhiều thiên hà khác nhau để nâng cao kiến thức.
Khi tôi đang du hành qua thiên hà Columbus, không may gặp phải một vụ phân hạch lớn của một ngôi sao trong thiên hà đó. Nhiệt độ cực cao tạo ra trong quá trình phân hạch đã làm tan chảy phi thuyền mà tôi đang dùng để đi du hành.
Tôi vô tình rơi vào sao Lục Tảo này và gặp phải mưa axit quy mô lớn, ăn mòn xương kim loại của tôi, khiến chúng rỉ sét và không thể cử động.
Sau đó, tôi gặp phải bức xạ cao từ mặt trời. Để bảo vệ gen của mình khỏi những đột biến khó lường do bức xạ cao gây ra, tôi đã dành 90% sức lực để tạo ra một lá chắn năng lượng chống bức xạ cho chính mình.
Nhưng năng lượng hao hụt quá mức, tôi chỉ có thể bị ép vào trạng thái hôn mê chờ người tới giải cứu.
Lúc đó tôi thực sự tuyệt vọng, bởi vì tôi biết nếu mất đi tàu du hành, bộ tộc của tôi sẽ không thể tìm thấy tôi, đương nhiên là không thể cử người đến cứu tôi.
Hơn nữa, tấm chắn năng lượng của tôi chỉ có thể tồn tại được khoảng ba trăm năm, một khi tấm chắn năng lượng bị phá vỡ, gen của tôi sẽ bị bức xạ mạnh, kết quả đột biến sẽ khó lường.
Tôi có thể trở thành một con quái vật giết người, hoặc hoàn toàn mất trí và trở thành thằng đần ngốc, thậm chí có thể bị người dân bản địa địa phương coi như đống sắt vụn, ném vào lò luyện kim tan chảy thành chất lỏng.