Mẹ Bầu Nhặt Mót Ở Phế Thổ Để Nuôi Con

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Cô tự mình cầm đi bán vì sợ bị người ở trạm thu mua lừa. Những người đó luôn trả giá thấp nhất cho những người không sành sỏi chuyện bán buôn đâu.

Sau khi hoàn thành kế hoạch tẩy rỉ sét, Tả Phiến không khỏi lấy từ trong túi ra một quả chanh có phóng xạ nồng độ thấp nhét vào miệng.

Trong ký ức ban đầu, trước đây cô chưa từng ăn thực phẩm có tính phóng xạ nồng độ thấp thế nên Tả Phiến quyết định ăn để nếm thử những cảm giác khác biệt của nó.

Lo lắng nước sẽ chảy ra sẽ bị phí, cô ngậm cả quả vào miệng, bắt đầu nhai từ từ.

Axit! Cực kỳ chua!

Tả Phiến chua đến mức gần như bật khóc, nhưng sau đó vị ngọt bắt đầu lan ra trong miệng cô, nó hoàn toàn khác với quả chanh cô từng ăn trước đó, cũng khác với cảm giác khi cô thử liếm vị của nó ngày hôm qua.

Tả Phiến không biết diễn tả thế nào nhưng ngon quá! Vị giác của cô đã hoàn toàn bị chinh phục, cô không nghĩ trên thế giới có loại trái cây sẽ còn ngon hơn trái chanh này nữa.

Một lúc sau, cơ thể cô bắt đầu ấm lên, tứ chi như được ngâm trong suối nước nóng.

Tả Phiến đắm chìm trong cảm giác thoải mái tuyệt vời này, giống như một người nghiện ma túy lâu năm, quên mất mình đang ở đâu và chỉ muốn ở lại khoảnh khắc hạnh phúc này mãi mãi.

Đột nhiên, bụng dưới của cô dao động kỳ lạ, giống như có một quả trứng đang lăn ở đó. Cô vô thức đưa tay chạm vào, sau đó cô thực sự cảm thấy có một khối phình nhỏ!

Lần này Tả Phiến sợ hãi, hay là cô có khối u trong bụng?

Nghĩ đến chi phí y tế đắt đỏ ở vùng đất hoang tàn này, cô chỉ ước mình chết quách đi cho xong.

Theo ký ức của nguyên chủ, mẹ cô từng bị một con thú biến dị cắn, vết thương chỉ dài ba tấc, sâu một tấc nên phải đến phòng khám để cắt bỏ và khâu vết thương, vậy mà tốn những 800 đồng bạc. Sau đó còn thay băng và thuốc chống viêm đường uống, hết thêm 500 đồng bạc nữa.

Mới chỉ là một chấn thương thông thường đã tiêu tốn tới 1300 đồng bạc, giờ mà cô phải phẫu thuật khối u ở bụng thì dù đi cướp ngân cô cũng không đủ khả năng chi trả.

Hơn nữa, cô nghèo như vậy, lấy đâu ra tài sản để bán?

À? Không, cô vẫn còn căn nhà rộng 50 mét vuông này, theo giá thị trường, cô có thể bán được ít nhất 20000 đồng bạc, nhưng nếu bán căn nhà này đi thì cô chỉ còn nước chờ chết.

Khu vực 50 mặc dù là khu vực nhặt phế liệu, nhưng giá thuê nhà ở đây ít nhất là 50 đồng bạc mỗi tháng, cho nên phần lớn những người nhặt phế liệu ở đây thực tế đều sở hữu bất động sản, những người thuê nhà ở đây nếu quá nghèo thì sau năm thứ 3 ở đây chắc chắn sẽ bị kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần bởi giá thuê đắt đỏ.

Tả Phiến thực sự không dám nghĩ đến hậu quả của việc có khối u ở bụng , cô chỉ còn biết cay đắng dấm dứt khóc..

Mặc dù đã là ngày thứ ba, nhưng đây là lần đầu tiên cô không cầm được nước mắt, cảm thấy mình là một vận động viên marathon, có tính kiên trì, sẽ không dễ dàng khóc.

Nhưng hiện tại, Tả Phiến vừa mới giải quyết được vấn đề lương thực ngắn hạn, lại đang đối mặt với nguy cơ mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng ở đây không có ai, cũng không có cách nào để vay tiền.

Vùng đất hoang này cũng chẳng hơn gì thời hiện đại với kiểu vay mượn mạng người đen đỏ, ngoài việc chờ chết thì không còn lựa chọn nào khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)