Nhưng nếu em chọn đi theo chị, cuộc sống có thể sẽ khó khăn hơn đôi chút. Nhưng chị đảm bảo, chỉ cần chị còn một miếng ăn, em sẽ không phải chịu đói nhưng với điều kiện là em phải đủ cố gắng và không bao giờ được phản bội!
Bây giờ quyền lựa chọn là của em. Em muốn đi theo chị hay đến khu an trí của chính phủ, là quyền tự do của em, chị sẽ không ép buộc em.”
Khi nói những lời này, Tả Phiến không hề coi Phan Đa Lạc là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Trẻ em trên vùng đất hoang này, khi mười tuổi đều phải học cách có chính kiến và chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
“Chị Tả Phiến, thật ra em đã qua mười một tuổi rồi, chỉ còn sáu tháng nữa là đến mười hai tuổi.” Phan Đa Lạc đưa đồng hồ của mình ra cho Tả Phiến xem.
“Trước đây mẹ em cũng từng nói, trẻ mồ côi hoặc là chết, hoặc là cả đời phải làm việc dưới hầm mỏ, hoặc bị người giàu tùy ý đánh đập, sỉ nhục, khi gặp nguy hiểm thì bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây