Ở vùng đất hoang, việc ăn đồ thừa của người khác không phải là hành động giúp đỡ mà có thể được coi là tranh giành thức ăn. Nếu không phải tình huống đặc biệt, thì bình thường hành động đó đồng nghĩa với việc cướp đi bữa ăn của người khác.
Cũng may gần đây quan hệ giữa cô bé và Tả Phiến đã trở nên thân thiết hơn, nếu không, dù có bị đánh chết, Phan Đa Lạc cũng không dám nói ra những lời này.
“Thật sao? Em có thể giúp chị ăn hết à? Nhưng đây là phần chị đã ăn rồi, em có thấy ngại không?” Mắt Tả Phiến sáng rực lên, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy đôi chút xấu hổ. Để một đứa trẻ giúp mình ăn đồ thừa, mà lại là món ăn khó nuốt như vậy, nếu ở thời hiện đại, cô chắc chắn sẽ bị người ta đánh tơi tả mất!
“Không ngại, không ngại đâu! Món cháo này đặc lắm, no lâu hơn nhiều so với cháo nhà em. Ăn xong chắc em có thể nhịn được đến chiều mai luôn, vậy thì mẹ em cũng có thể ăn được một bữa no.” Phan Đa Lạc cười tươi như hoa.
Nhìn thấy cô bé vùi đầu ăn ngon lành như vậy, Tả Phiến không khỏi muốn rơi nước mắt. Đây là tạo nghiệp gì vậy, một đứa trẻ tốt như vậy mà sinh ra đã phải chịu khổ thế này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây