Tuy nhiên, trước đó, vẫn phải tiếp tục ra ngoài nhặt phế liệu, không thể ngồi ăn núi lở, còn về những lợi ích mà anh hứa hẹn, trước khi nhận có được, đều không tính làm gì.
Tục ngữ nói, vàng trên núi không bằng đồng trong tay, Tả Phiến là một người rất thực tế, cô tin rằng đôi bàn tay chăm chỉ mới là đáng tin cậy nhất.
Vừa mới có một trận mưa lớn nhiễm độ phóng xạ cao trút xuống, phải đợi nước mưa của một trận mưa khác đến rửa trôi đi hết cùng với phóng xạ cao do trận mưa này mang đến, lúc đó mới có khả năng mọc ra rau dại có độ phóng xạ trung bình mới, vì vậy, mấy ngày này, người dân ở khu 50 sẽ không ra ngoài, cho đến khi có thêm một trận mưa lớn nữa.
May mắn là rau dại thu thập được trong thời gian trước không ít, đa số mọi người sẽ không bị đói. Hiếm khi được rảnh rỗi, không ít người nhặt phế liệu ở khu 50 đều đi dạo quanh nhà.
Tả Phiến không có tâm trạng đi dạo, cô quyết định dẫn Tiểu Bảo đến rừng trúc một lần nữa, vừa ra khỏi nhà, chưa chạy được mấy bước, cô đã gặp một gương mặt quen thuộc, đó là Lâm Mạn Ngữ sống gần đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây