Tả Phiến dùng một bao tải khô, lau những giọt nước còn sót lại trên quần áo của anh ấy, sau đó cô nhìn Phan Đa Lạc đang đứng xem bên cạnh nói: “Đứng ngây ra đó làm gì? Đến giúp chị cởi đồ anh ấy ra đi!”
“Hả? Chị Tả Phiến, chị quyết định lột quần áo của anh ấy để đem bán sao?” Phan Đa Lạc kích động nói.
“Cái gì vậy! Anh ấy bị thương, không cởi quần áo ra thì làm sao biết anh ấy bị thương ở đâu?” Tả Phiến trừng mắt nhìn cô bé.
Cô bé từ nhỏ đã nhặt phế liệu, quan niệm đã bị nuôi dưỡng lệch lạc, nhìn thấy bất cứ thứ gì, điều đầu tiên nghĩ đến đều là nhặt (trộm) để bán lấy tiền. Cô không hề nghi ngờ, nếu đứa trẻ này có đủ sức mạnh, chắc chắn cô bé sẽ đi cướp trắng trợn.
Mũ trùm đầu của anh ấy được nối với cổ áo bằng khóa kéo, Tả Phiến và Phan Đa Lạc nghiên cứu hồi lâu cũng không tìm được chỗ để tháo mũ, đành mặc kệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây