Trên cây cối xung quanh vẫn còn thấy dấu vết của trận chiến kịch liệt vừa rồi, khắp nơi là dấu vết chiến đấu, còn có những vũng máu nhỏ.
“Họ rút lui rồi.” Lâm Hạ Cẩm nhíu mày nói.
Lâm Hạ Cẩm thấy cánh tay và vai Tiêu Nặc có vết thương, vai Vương Hãn cũng bị thương, vội lấy nước suối không gian ra đưa cho hai người, dùng gạc bông thấm nước suối đắp ướt, cuối cùng băng bó đơn giản lại. Nếu có Chu Tinh Tinh ở đây, chút vết thương nhỏ này chắc đã được chữa lành ngay lập tức rồi.
Mấy ngày nay, tần suất Vương Hãn và Tiêu Nặc bị thương ngày càng nhiều. Mấy ngày qua Lâm Hạ Cẩm cũng bị thương không ít, khả năng hồi phục của cô nhanh nên không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác đau đớn mỗi lần bị thương vẫn có thể cảm nhận rõ ràng!
Ba người họ không dừng lại mà lập tức rời khỏi nơi này. Vừa đi Lâm Hạ Cẩm vừa lấy thức ăn từ không gian ra chia cho Tiêu Nặc và Vương Hãn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây