Cô nhận ra mặc dù mình có khả năng hồi phục vết thương nhanh chóng, nhưng lại không sở hữu năng lực chữa trị cho người khác. Nói cách khác, năng lực này chỉ có tác dụng với chính bản thân cô mà thôi. Dù vậy, đối với Lâm Hạ Cẩm, khả năng tự hồi phục phi thường này đã là một năng lực vô cùng lợi hại và quý giá rồi.
Lâm Hạ Cẩm vội vàng tiến vào không gian, đổi Tiểu Vân Đóa ra ngoài để chăm sóc Hạnh Vận Tinh đang ọ ẹ vì đói và bẩn. Bản thân cô thì nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo mới tinh tươm. Sau đó, cô dành chút thời gian chơi đùa với Tiểu Bao Tử rồi mới quay trở ra ngoài.
Lúc này đã là giữa trưa. Hạnh Vận Tinh đã được Tiểu Vân Đóa thay cho một bộ quần áo sạch sẽ và đang lim dim ngủ. May mắn là trong suốt thời gian cô bất tỉnh và thăng cấp, không có con thú hoang nào khác xuất hiện. Lâm Hạ Cẩm cẩn thận bế Hạnh Vận Tinh lên, rồi đưa Tật Phong trở lại không gian.
Nhìn con đường cao tốc bị sụt lún nghiêm trọng ở phía trước, Lâm Hạ Cẩm biết mình không thể đi thẳng được nữa, chỉ có thể tìm cách đi đường vòng qua khu vực đất đá bên cạnh. Cô liếc nhìn những mảnh xác của con quái vật xúc tu nằm vương vãi. Thứ sinh vật với chất dịch màu xanh lục nhớp nháp này, liệu có ăn được không nhỉ? Nghĩ đến đây, Lâm Hạ Cẩm cảm thấy hơi buồn nôn, hoàn toàn không có chút khẩu vị nào.
Chiếc ô tô có chức năng lái tự động tiện lợi đã bị phá hủy hoàn toàn. Trong không gian của cô bây giờ chỉ còn lại vài chiếc xe điện và chiếc xe máy cuối cùng. Những phương tiện di chuyển ở nơi quái quỷ này thực sự tiêu hao quá nhanh. Giá mà cô có thể tìm được một con thú cưỡi phù hợp thì tốt biết mấy. Giống như trong những bộ phim huyền huyễn, tu tiên mà cô từng xem, nhân vật chính thường cưỡi những con linh thú mạnh mẽ như hổ, voi, hay thậm chí là gấu trúc (thực ra là Thực Thiết Thú trong truyền thuyết). Lâm Hạ Cẩm thầm nuôi ý định này trong lòng. Sau này, nếu có điều kiện thích hợp, nhất định cô phải tìm cho mình một con thú cưỡi thật oách mới được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây