“Thôi, thôi được rồi! Mọi người cứ quản lý tốt phần thức ăn của mình là được rồi. Chuyện khác hơi đâu mà lo nhiều làm gì cho mệt!” Người đàn ông đầu trọc lúc nãy đi tới, cắt ngang cuộc tranh cãi. Anh ta trông khá cao to, khỏe mạnh, nên lời nói cũng có trọng lượng. Mọi người nghe vậy cũng không tranh cãi thêm nữa. Đúng vậy, trong hoàn cảnh này, tốt nhất là nên lo giữ chặt phần thức ăn của mình thì hơn.
Sau khi mấy người phụ nữ tranh cãi tản đi, người đàn ông đầu trọc cùng ba người đàn ông khác lại tụ tập ngồi lại với nhau, châm thuốc hút.
“Tôi dám chắc chồng của cái cô vừa đến kia chết chắc rồi!” Người đàn ông đầu trọc, khỏe mạnh lên tiếng khẳng định: “Không một ai có thể sống sót được khi đối mặt với cả một bầy thú hoang lớn như vậy đâu.”
Nghe đến đây, người đàn ông trung niên lúc nãy lại không kìm được nước mắt, khẽ quay mặt đi. Mọi người đều biết chuyện đau lòng về vợ con anh ta. Đó là hiện thực tàn khốc của thế giới này, nên không ai nói thêm gì nữa, chỉ im lặng chia sẻ nỗi buồn cùng anh.
“Chúng ta cứ ngồi đây ăn dần ăn mòn thế này mãi cũng không phải là cách.” Người đàn ông đầu trọc tiếp tục nói, phá vỡ sự im lặng: “Theo tôi, hoặc là chúng ta tập hợp lại, mang theo số thức ăn hiện có cùng nhau rời khỏi đây, tìm đến nơi an toàn hơn. Hoặc là phải liều mình ra ngoài săn bắt thú hoang để kiếm thêm thức ăn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây