“Vâng, là con gái tôi.” Lâm Hạ Cẩm đáp, cố tình để lộ vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt thoáng chút u buồn, như thể đã trải qua một hành trình đầy gian khổ và mất mát.
Đứng phía sau họ, một người đàn ông trung niên khác khi nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Lâm Hạ Cẩm, hốc mắt bỗng đỏ hoe. Người đứng cạnh vỗ nhẹ vào vai anh ta, dường như đang an ủi. Lâm Hạ Cẩm đoán rằng có lẽ vợ con anh ta đã không may mắn gặp nạn trên đường trốn thoát, bị thú hoang bắt đi. Miệng nói là sống chết chưa rõ, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng, khả năng lớn là họ đã trở thành thức ăn cho thú dữ rồi.
“Chỉ có một mình cô thôi sao? Chồng cô đâu rồi?” Người phụ nữ lớn tuổi ban nãy tiếp tục hỏi han.
“Chúng tôi không may gặp phải một bầy thú hoang lớn. Chồng tôi bảo tôi mang con chạy trước, anh ấy ở lại phía sau cản đường. Anh ấy dặn tôi cứ đến trạm dừng chân này đợi anh ấy.” Lâm Hạ Cẩm bình tĩnh bịa ra một câu chuyện.
“Vậy thì cô cứ vào đây nghỉ ngơi trước đi. Dưới tầng hầm còn trống mấy phòng đấy. Mấy người chúng tôi cũng đều là chạy nạn đến đây cả thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi tỏ ra tốt bụng nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây