“Nhưng Chương Tân Bình này cũng có lương tâm phải không? Ít ra còn nghĩ đến dân chúng thành B.” Tân Lê nói.
“Dân chúng thành B? Giờ đã tận thế một tháng rồi, muốn cứu sao không cứu sớm? Ai biết bao nhiêu người đã thành xác sống!” Trương Nguyện cười lạnh.
“Họ muốn là vật tư ở thành B.” Tiêu Nặc vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng.
“Vật tư! Đúng rồi, một tháng nữa nhiệt độ xuống thấp, không lấy vật tư, mười mấy vạn người ở khu an toàn ăn uống thế nào?” Trương Nguyện chợt nghĩ ra điều gì đó, kích động nói.
Trời đã sáng, mọi người vẫn còn trên xe…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây