Đây cũng là chuyện thường tình của con người, tận thế chẳng còn phân biệt tốt xấu, chỉ còn tư tâm!
“Tôi từ chối. Tôi đã rời khỏi Thanh đại rồi.” Tiêu Nặc nhíu mày. Anh dẫn theo hai người anh em ra ngoài, phải chịu trách nhiệm về sinh mạng của họ.
Bây giờ bảo anh đi cứu người khác, anh không có tốt bụng đến vậy.
“Tôi khẩn cầu cậu giúp đỡ. Giáo sư Chu nắm giữ kỹ thuật điều khiển vệ tinh, hiện tại chỉ có ông ấy làm được. Một khi điều khiển được vệ tinh, chúng ta có thể thấy tình hình xác sống ở thành phố B, có thể điều trực thăng đến giải cứu người bị mắc kẹt.”
“Liên quan gì đến tôi?” Giọng Tiêu Nặc lạnh nhạt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây