Dù sao tên Dương Tử Nghị chết tiệc kia vẫn còn đang ở đây.
“Đi thôi, lát nữa là trời sắp tối rồi. Chúng ta phải tìm một nơi an toàn cái đã.” Tân Lê trầm giọng nói.
Thật ra thì bọn họ vẫn muốn quay về phòng thu âm. Có điều Lâm Hạ Cẩm và Tân Lê đã ở trong nơi trú ẩn nhân tạo đó mấy ngày rồi, thật sự không thể ở nổi nữa.
“Tôi muốn đến phòng bảo vệ.” Đột nhiên Lâm Hạ Cẩm nói.
“Phòng bảo vệ?” Tân Lê nhíu mày, phòng bảo vệ ở cổng phía Bắc của sân trường. Nếu đi bằng xe công cộng cũng phải mất mười lăm phút, còn nếu bọn họ đi bộ cũng phải mất nửa giờ.
Nhưng dọc đường đi nhất định sẽ gặp không ít tang thi.
Lâm Hạ Cẩm nhận ra sự lo lắng của Tân Lê, cô nói: “Chúng ta cứ từ từ đi qua đó thôi. Đầu tiên đi đến phòng thí nghiệm bên kia trước đã. Vả lại trong phòng bảo vệ có camera, cũng có điện thoại để báo cảnh sát bên ngoài. Cho dù bây giờ có bị mất điện thì phòng bảo vệ cũng có pin dự phòng khẩn cấp đủ để dùng trong hai tháng.”
“Chúng ta không thể cứ ở mãi trong trường học được. Nếu muốn sống sót thì chúng ta phải ra ngoài tập hợp một đội quân lớn, càng nhiều người chúng ta sẽ càng mạnh.” Lâm Hạ Cẩm nói.
Tân Lê gật đầu, quả thật nếu bọn họ cứ trốn mãi trong trường học rồi sinh tồn kiểu này cũng có vẻ không có hy vọng cho lắm, hoàn toàn có thể nhìn thấy được kết cục trước mắt.
Mặc dù anh trai của Lâm Hạ Cẩm đang đến đây cùng bạn bè của anh ấy, thế nhưng họ cũng không thể đặt toàn bộ hy vọng sống sót vào người khác được.
Chỉ có bản thân mới là chỗ dựa đáng tin cậy nhất.
Tân Lê gật đầu, cô ta hoàn toàn đồng tình với suy nghĩ của Lâm Hạ Cẩm. Nếu muốn tiếp tục sống sót thì không thể ngồi chờ nộp mạng.
Đây không phải là chơi trò chơi mà cứ chết là có thể hồi sinh. Mạng sống của họ chỉ có một. Vậy nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn hoặc là liều mạng ra ngoài, hoặc ngồi chết dần chết mòn ở đây.
Mỗi sự lựa chọn đều cần có dũng khí, Lâm Hạ Cẩm chọn xông pha vì cô đang mang thai, bắt buộc tìm được đội ngũ lớn, tìm nơi an toàn mới có thể sinh con được.
Hai người đeo balo lên, chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài.
“Hai người làm gì vậy? Nếu bây giờ mà mở cửa là lũ tang thi bên ngoài sẽ lao vào ngay đấy!” Vương Bình lo lắng nói.
“Chúng tôi muốn đi thì dĩ nhiên phải mở cửa rồi!” Tân Lê hừ lạnh một tiếng.