“Không phải còn nhiều thùng hàng chưa mở sao? Chúng ta đi mở thử xem, biết đâu bên trong có đồ ăn.” Đồ ăn vặt là thứ mua nhiều nhất khi đi học đấy!
“Ừm.” Lâm Hạ Cẩm đáp.
Phía sau, Vương Bình và Dương Tử Nghị nhìn nhau một cái rồi cũng đi về phía khu vực để thùng hàng ở gần đó.
Bên trong còn có những thùng hàng mà Lâm Hạ Cẩm đã mở dở, toàn là mỹ phẩm, quần áo gì đó.
“Khui hàng thôi!” Tân Lê phấn khích nói.
Vương Bình cũng rất hào hứng. Mặc dù vừa rồi mọi người căng thẳng nhưng cũng chưa đến mức động thủ, giờ lại tranh nhau khui hàng!
Tìm được chút niềm vui trong thảm họa cũng có thể xem là hạnh phúc.
Bốn người bắt đầu im lặng bóc hàng, mọi người không ai nói gì mà chỉ tranh thủ từng giây từng phút để khui hàng.
Chỉ trong chốc lát các thùng giấy bắt đầu chất lên thành từng đống, càng lúc càng cao!
“Vòng tay của Cartier này.” Vương Bình vừa mở một trong số các thùng hàng vừa hào hứng nói, sau đó lập tức mang vòng tay mới vào cổ tay của mình.
Vòng tay này cũng không rẻ, ít nhất cũng phải bằng tiền sinh hoạt cả một năm của cô ta. Vậy mà mấy người kia lại mua như mua rau ngoài chợ vậy.
Có điều bây giờ cô ta không cần tốn một đồng cũng có thể có được, điều này khiến trong lòng Vương Bình sung sướng vô cùng.
Tân Lê ở bên cạnh cười nhạo nói: “À… Trước kia nghèo quá nên không mua nổi chứ gì?”
“Tân Lê! Cậu!” Sắc mặt Vương Bình đỏ bừng lên khi nghe Tân Lê cười cợt, ngay lập tức muốn xông lên định choảng nhau với cô ta.
Tuy rằng dị năng của cô ta không bằng Tân Lê nhưng từ nhỏ cô ta đã phải làm nông nên thể lực và sức chịu đựng đều tốt hơn những người khác rất nhiều. Để so với con nhà giàu như Tân Lê càng không cần phải nói, nếu thật sự đánh nhau thì chắc chắn Vương Bình sẽ áp đảo.
Đó cũng là lý do tại sao Vương Bình có thể sống sót đến tận bây giờ.
“Vương Bình, tang thi còn đang gào thét ở bên ngoài kia kìa. Bây giờ tìm được vật tư mới là quan trọng nhất!” Dương Tử Nghị nhíu mày, kéo Vương Bình lại với vẻ mặt bất mãn.
Con nhỏ này bị thiểu năng à?
‘Gào… Gào… Gào…’
Lúc này, đám tang thi bên ngoài còn gầm lên mấy tiếng…
Tân Lê không mắng Vương Bình nữa mà tiếp tục cầm dao bóc hàng tiếp.
Nếu như ánh mắt cũng có lực công kích thì không chừng Tân Lê cũng đã bị Vương Bình xuyên thành cái rổ rồi.
Vương Bình hung hăng nhìn Tân Lê, thầm chửi rủa vài câu trong lòng rồi sau đó tiếp tục bóc hàng.