“Tân Lê, nhanh đi tìm mấy món hữu ích đi.” Lâm Hạ Cẩm nói.
Hiện tại cô rất lười nói chuyện với những người đầu óc có vấn đề như Vương Bình.
“Được.” Tân Lê liếc nhìn Vương Bình rồi cười lạnh.
“Hừ.” Tân Lê bước qua Vương Bình, không nhịn được mà hừ một tiếng.
Dương Tử Nghị nhìn thấy hành động vừa rồi của Lâm Hạ Cẩm. Dường như anh ta cũng nhận ra trước giờ bản thân chỉ nghe theo lời nói một phía của Vương Đào.
“Hạ Cẩm, tôi, tôi…” Dương Tử Nghị lúc này giống như lại coi Lâm Hạ Cẩm là nữ thần.
“Ha…” Lâm Hạ Cẩm cười lạnh một tiếng, không quay đầu lại mà bỏ đi.
Vương Bình lập tức đến gần, khoác tay lên cánh tay Dương Tử Nghị rồi nói: “Anh Dương… Cô ta không biết điều, anh còn để ý cô ta làm gì cơ chứ?”
Dương Tử Nghị nhìn Vương Bình đang nịnh hót mình, trong lòng cũng hiểu ra. Trước đây anh ta chưa từng có bạn gái, huống gì là có cô gái nào chủ động làm quen với anh ta.
Kể từ khi mạt thế xuất hiện, anh ta có được dị năng công kích hệ hỏa mạnh mẽ. Những kẻ trước đây khinh thường anh ta đều chủ động làm quen với anh ta.
Giờ đây có rất nhiều cô gái chủ động vây quanh anh ta, khiến anh ta càng cảm thấy mình được nâng lên cao hơn, lòng tự trọng cũng được thỏa mãn từng chút một.
Trước kia, Lâm Hạ Cẩm cao cao tại thượng, anh ta không thể nào với tới. Khi cô từ chối anh ta, anh ta cũng chỉ nghĩ đó là lỗi của mình.
Nhưng bây giờ, anh ta không còn nghĩ đó là lỗi của mình nữa. Sau khi nghe Vương Bình nói, anh ta chỉ cảm thấy Lâm Hạ Cẩm là người không biết điều!
Bây giờ không biết có bao nhiêu cô gái muốn làm bạn gái của anh ta! Vương Bình đang ở bên cạnh cũng rất xinh đẹp. Nghĩ vậy nên anh ta càng chẳng còn cảm giác tội lỗi gì với Lâm Hạ Cẩm nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm vật tư.” Dương Tử Nghị nói.
Đồ ăn trong siêu thị mini đều đã hết…
“Đồ ăn hết sạch rồi… cái này…” Tân Lê nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngây người.
“Đúng vậy, lúc tôi đến trước, siêu thị còn khá nhiều đồ ăn nhưng tiếc là ba lô cũng chỉ đựng được từng này.” Lâm Hạ Cẩm nhíu mày, giả vờ tiếc nuối nói.
Người khác có thể không biết những món đồ trong siêu thị mini đi đâu nhưng sao Lâm Hạ Cẩm có thể không biết được? Tất cả đều ở trong không gian của cô.
“Xem ra lại có người đến và lấy hết đồ trong siêu thị đi rồi.” Tân Lê thở dài.
Tân Lê nhớ đến việc trước đây Lâm Hạ Cẩm đã mở rất nhiều bưu kiện.