Tối hôm đó, Lâm Hạ Cẩm ngủ rất sâu, có lẽ là vì cả ngày hôm nay đã phải chiến đấu với tang thi nên rất mệt…
Bình thường Lâm Hạ Cẩm có thể ngủ suốt một đêm, dù ngoài kia có tiếng gầm gừ của tang thi, nhưng…
Cô tỉnh dậy giữa đêm, cảm thấy bụng kêu ùng ục ục...
Lâm Hạ Cẩm ôm bụng, không nhịn được mà mắng một câu.
Chết tiệt!
Cô lại đói rồi! Ấy vậy mà lại bị đói đến mức tỉnh ngủ… Đây là lần đầu tiên Lâm Hạ Cẩm bị đói đến mức tỉnh ngủ.
Trong đêm tối, Lâm Hạ Cẩm đảo mắt lia lịa…
Bởi vì bụng quá đói nên cô hoàn toàn không thể bỏ qua để ngủ tiếp được. Lâm Hạ Cẩm liếc nhìn Tân Lê đang ngủ trên sàn nhà bên cạnh…
Lâm Hạ Cẩm nuốt nước miếng, rón rén đi ra ngoài, lấy socola từ không gian ra…
Lâm Hạ Cẩm phát hiện ra rằng những thứ càng nhiều calo thì càng no lâu. Cô vội vàng xé vỏ, nhét socola vào miệng, còn vỏ bọc thì cất vào không gian.
Ăn một miếng socola xong, Lâm Hạ Cẩm mới thấy đỡ đói.
Sau đó cô nhắm mắt ngủ thêm một lúc. Nhờ bữa ăn đêm khuya mà nửa đêm về sáng cô ngủ rất ngon.
Lại là một ngày bị Tân Lê đánh thức…
Lâm Hạ Cẩm mơ màng mở mắt, vừa định lên tiếng thì bị Tân Lê bịt miệng.
Chỉ thấy Tân Lê một tay che miệng Lâm Hạ Cẩm, một tay chỉ ra ngoài…
Gầm gừ…
Tiếng gầm gừ của lũ tang thi vọng vào từ ngoài cửa vào…
Lâm Hạ Cẩm nhíu mày. Tân Lê thấy Lâm Hạ Cẩm đã nghe thấy nên cũng từ từ buông tay ra.
Hai người ra hiệu bằng tay, không ngờ lũ tang thi ở tầng hai đã lảo đảo bò lên tầng ba…
Lúc này chúng cứ lảng vảng ngoài cửa, Tân Lê không khỏi nuốt khan vì căng thẳng.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, họ chỉ có thể trốn ở đây trước. Balo có hạn, đồ đạc mang theo tính nếu theo khẩu phần ăn trước đây của Lâm Hạ Cẩm thì cũng đủ ăn ba ngày.
Tiết kiệm một chút thì một tuần cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ thì điều này là hoàn toàn không thể, nếu quá đói Lâm Hạ Cẩm sẽ bị choáng.
Hơn nữa nếu cứ để bụng đói, trừ khi cứ trốn ở đây mãi, nếu không thì sau khi ăn hết đồ ăn, bụng đói meo rồi mới ra ngoài thì lấy đâu ra sức mà đánh lại tang thi?
Hai người ăn uống no nê, trước tiên nghỉ ngơi hai ngày, đợi Tân Lê qua ba ngày đầu của kỳ kinh nguyệt rồi mới rời đi.
“Ọc ọc…” Tân Lê nhìn Lâm Hạ Cẩm ăn khỏe như vậy.
Trước đây Lâm Hạ Cẩm đâu có ăn nhiều như thế này? Nhưng có lẽ cũng vì là mạt thế rồi, tổng cộng chỉ có từng này đồ ăn. Chắc chắn là ăn được miếng nào hay miếng nấy.