Lâm Hạ Cẩm bóc các thùng hàng xong để đầy đất, vậy mà cô cũng không cảm thấy mệt…
Thậm chí càng bóc càng thấy đói bụng!
Trong một kiện hàng vậy mà lại có cả thùng quả hạch ăn liền, Lâm Hạ Cẩm nghĩ đến việc cô đang mang thai, quả thật cũng không thể thiếu quả hạch.
Những thứ này cũng có thể cất giữ, nhưng hiện tại cô vẫn chưa biết không gian của mình có thể bảo quản được không. Bởi vì bây giờ cũng không có hoa quả rau củ nào để Lâm Hạ Cẩm có cơ hội thử cất vào không gian.
Lâm Hạ Cẩm tiếp tục bóc thêm vài thùng hàng. Cô nhìn đống bưu kiện vẫn còn rất nhiều, nghĩ rằng có lẽ hôm nay cũng không thể bóc hết được…
Sau đó, cô tiếp tục mở thêm vài gói thực phẩm, còn có sữa bột dinh dưỡng và mật ong. Lâm Hạ Cẩm đều cất tất cả vào không gian của mình.
Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã gần tối.
Trên đồng hồ hiển thị sáu giờ. Mặc dù hiện tại là mùa hè, phải đến tám giờ trời mới tối hẳn.
Lâm Hạ Cẩm đã ở nơi này gần 8 tiếng đồng hồ. Trong suốt 8 tiếng đó, cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy tinh thần minh mẫn hơn.
Cô kiểm tra vết thương của mình. Không có dấu hiệu thâm đen, nhưng nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là vết cào của tang thi.
Không biết sau này có để lại sẹo không. Có lẽ sau này nếu có cơ hội phải tìm một ít thuốc trị sẹo để dùng mới được.
Lâm Hạ Cẩm dùng băng gạc quấn lại vết thương, rồi lấy ra một đôi găng tay chống nắng để che tay. Sau khi che khuất cánh tay mới cảm thấy thoải mái hơn.
Cô đeo ba lô lên, cầm theo rìu cứu nạn, sau đó nhìn về phía cái đầu của tang thi trên mặt đất. Cô nghĩ ngợi một lúc rồi vung rìu bổ đôi đầu nó ra.
Đầu của con tang thi thứ nhất không có gì, thế nhưng trong đầu của con thứ hai, cô tìm được một viên tinh hạch màu xanh. Trông nó giống như một viên bi thủy tinh màu xanh lam.
Lâm Hạ Cẩm lập tức cất nó vào không gian. Viên tinh hạch xanh hòa vào hố nước nhỏ trong không gian, làm hố nước mở rộng thêm một chút…
Cô nhìn vũng nước này. Dòng nước này xanh trong, cũng không biết có thể uống được không. Liệu uống vào có biến thành tang thi, hay nó có công dụng nào khác?
Lâm Hạ Cẩm thầm nghĩ.
Trên đường quay lại chỗ mình bị con tang thi mạnh mẽ cào trúng, Lâm Hạ Cẩm dứt khoát đưa rìu lên, định bổ thẳng vào đầu nó.
Không biết có phải là ảo giác của Lâm Hạ Cẩm hay không, nhưng cô cảm thấy cây rìu cứu nạn trong tay mình dường như nhẹ hơn rất nhiều.