Lâm Hạ Cẩm lại ăn hai viên chocolate, cô phát hiện ăn chocolate cung cấp lượng calo cao, cô sẽ dễ chịu hơn một tí…
Cô đã ăn kha khá đồ rồi mà vẫn chưa thấy ổn lắm…
Không ngờ chỉ mang thai thôi mà lại biến thành kẻ ham ăn đến vậy sao? Còn ở trong thời buổi mạt thế nữa?
Lâm Hạ Cẩm nhét hết toàn bộ những thứ còn thừa lại trong siêu thị vào không gian của mình, gần như chất đầy cả cái không gian nhỏ bé ấy.
Lâm Hạ Cẩm suy nghĩ một chút rồi lại nhét vào thêm một ít vào balo, sau đó lấy vài cuộn khăn giấy và băng vệ sinh bỏ nốt vào balo.
Tuy Lâm Hạ Cẩm không thiếu tiền, nhưng cảm giác lấy đồ không cần trả tiền vẫn khiến cô cảm thấy sung sướng vô cùng.
Bên cạnh là phòng giao hàng, trên đó là những món hàng được xếp thành từng tầng. Lâm Hạ Cẩm nhìn thời gian thấy còn sớm, chỉ mới tới buổi trưa mà thôi.
Bây giờ cô bị thương nên cũng không dám về ngay, tự cách ly bản thân một ngày vậy.
Điều Lâm Hạ Cẩm lo lắng nhất chính là đứa con trong bụng. Cô không biết liệu đứa trẻ còn có thể giữ lại được hay không.
Dù sao cô cũng đã bị cắn, nói không chừng đứa trẻ cũng sẽ bị nhiễm bệnh.
Nghĩ ngợi nhiều cũng chẳng có ích gì, hiện giờ Lâm Hạ Cẩm nhìn căn phòng đầy ắp các thùng hàng chuyển phát nhanh…
Cô quyết định mở xem thử có gì hữu ích không, bên cạnh còn có một con dao nhỏ chuyên dùng để mở thùng hàng.
Trong các hộp lớn là quần áo và giày dép, cuối cùng Lâm Hạ Cẩm cũng tìm được một bộ đồ phù hợp.
Quần short jean, áo thun trắng và một đôi giày của Adidas. Tiếc là đôi giày lại rộng hơn nửa size.
Cô tiếp tục mở những hộp giống hộp giày, phần lớn là giày cao gót. Lâm Hạ Cẩm rất thích cảm giác khui thùng hàng, lần này cô thực sự đã được mở thỏa thích.
Có đủ loại mỹ phẩm và đồ dưỡng da. Mỹ phẩm thì Lâm Hạ Cẩm không cần nhiều lắm, chỉ lấy kem chống nắng và kem lót, còn cất một ít vào không gian.
Cô cũng tìm được vài bộ quần áo vừa vặn. Hiện tại, ngoài một cái hố nước nhỏ bằng lòng bàn tay và một mảnh đất nhỏ bằng ngón tay thì toàn bộ không gian của Lâm Hạ Cẩm gần như đã bị lấp đầy.
Cho dù Lâm Hạ Cẩm muốn lấy đồ cũng phải tìm một lúc lâu…
Nhưng điều này cũng không ngăn được niềm vui của cô khi khui thùng hàng.
Lâm Hạ Cẩm ném chiếc tủ lạnh trong không gian ra ngoài, dù sao bây giờ để ở đó cũng không có tác dụng gì.
Nhờ vậy, cô lại có thêm kha khá chỗ trống. Lâm Hạ Cẩm đã khui hàng liên tục hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn còn nhiều thùng lớn chưa động đến. Cô cảm thấy chúng cồng kềnh nên cũng lười mở.