Nếu không có sự xuất hiện của Tiêu Nặc, e rằng Lâm Hạ Cẩm đã thực sự vào phòng với một gã đàn ông xấu xí rồi.
Lâm Hạ Cẩm chớp mắt. Đôi mắt đen nhánh của Tiêu Nặc nhìn cô chăm chú.
“Em, em không nhớ.” Lâm Hạ Cẩm bất giác căng thẳng.
“Khó trách, cho nên là em nợ anh một lời xin lỗi.” Giọng Tiêu Nặc có chút tủi thân.
“...” Lâm Hạ Cẩm nhìn Tiêu Nặc như vậy, nhất thời có chút tức giận. Cô cảm thấy, nếu tiếp tục nói về vấn đề này, e rằng cô sẽ phải xin lỗi Tiêu Nặc mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây