“Đi đi, Phương Đình Đình. Ở đây thực sự không ai hoan nghênh cậu đâu. Hơn nữa, cậu là người như thế nào, cậu rõ hơn ai hết.” Tân Lê đứng bên cạnh Lâm Hạ Cẩm lạnh lùng nói.
Chu Tinh Tinh, với trái tim lương thiện, cắn chặt môi, nắm chặt nắm đấm. Cô ấy không lên tiếng, cô ấy biết mình phải thay đổi.
Có lẽ, chính vì trái tim lương thiện ấy mà thiên phú của Chu Tinh Tinh thức tỉnh lại là hệ phục hồi, chữa lành.
“Ha...” Phương Đình Đình cười nhạt, nhưng trong lòng lại hoảng sợ. Cô ta không thể đoán được suy nghĩ của Lâm Hạ Cẩm, không thể lường trước được hành động của cô, điều này khiến cô ta rơi vào thế bị động.
“Được, tôi đi!” Phương Đình Đình biết mình không thể không đi. Lâm Hạ Cẩm sẽ không tha thứ cho kẻ muốn giết mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây