“Anh làm thế nào vậy?” Lâm Hạ Cẩm vẫn là không nhịn được hỏi.
Đối với câu hỏi của Lâm Hạ Cẩm, Tiêu Nặc cũng không giấu diếm, mà kiên nhẫn nói: “Thời gian nói chính xác hơn là một loại chiều không gian, giống như không gian của em cũng là một loại chiều không gian.”
“Bây giờ anh chỉ có thể tạm dừng chiều không gian này mà không có cách nào khống chế nó.” Tiêu Nặc nhẹ giọng thở dài, nhưng anh cũng không nản lòng.
Muốn khống chế thời gian thì quá mức mơ hồ rồi.
Lâm Hạ Cẩm nghe được có vẻ hiểu mà lại không hiểu, nhưng đúng là cũng có một chút gợi mở, không gian của mình cũng là một loại chiều không gian mà mình nắm giữ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây